Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2382

Vì vậy, anh mới có thể quang minh chính đại ở lại thành phố Ninh Lâm.

Mà ở lại trong bốn tháng.

“Cộc cộc cộc.”

Những đầu ngón tay mảnh khảnh với những khớp xương rõ ràng gõ nhẹ vào mặt bàn, ánh mắt của Quan Triều Viễn trong phút chốc trở nên u ám khó đoán: Không biết bắt đầu từ khi nào, anh lại vì một người phụ nữ mà sẽ cân nhắc từng bước một.

Sau một lúc im lặng, anh đứng dậy quay trở lại phòng ngủ chính Đèn trong phòng đã tắt hết.

Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt yên bình và tính lặng của Tô Lam.

Quan Triều Viễn ngồi trên đầu giường, đưa tay vạch nhẹ đường nét trên khuôn mặt cô.

“Ưm..”

Tô Lam lẩm bẩm, lăn qua lăn lại, trực tiếp vòng tay ôm anh Gò má nhỏ cọ vào mu bàn tay anh, khóe miệng cong lên vẻ thỏa mãn, chìm vào giấc ngủ.

Nhìn cảnh này, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy bên ngoài trái tim lạnh lẽo dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ vỡ ra…

Tô Lam ngủ rất sâu, sáng thức dậy đã là mười giờ sáng rồi.

Cô lồm cồm bò ngồi dậy, nhưng động tác động đến cả cơ thể.

Các cơ bị đau và nhức, phần lưng dưới giống như bị bánh xe cán qua.

Cô bàng hoàng đứng dậy, đứng trước gương nhìn dấu vết trên người mình, nghiến răng căm hận: “Đúng là mặt người dạ thú “Là đang…nói tôi à?”

Âm thanh đột ngột xuất hiện phía sau khiến Tô Lam sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Cô kinh hãi quay đầu lại, thấy cánh cửa đang mở một nửa.

Tên mặt người dạ thú ở trong miệng mình đã ăn mặc chỉnh †ề, tinh thần phấn chấn đứng ở cửa.

Ánh mắt anh phác họa dáng người của người phụ nữ nhỏ bé, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Có vẻ như tâm trạng rất tốt, hiển nhiên là tối qua được ăn no rồi.

Tô Lam khoác vội chiếc áo khoác.

vào người, giận dữ nhìn anh: Tâm trạng của anh chàng này sao lại tốt như vậy, sao hôm qua không làm cho anh kiệt sức thế?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nghiến răng: “Anh nói xem, tối hôm qua có phải anh uống thuốc không?”

Nếu không thì làm sao hiệu quả chiến đấu lại mạnh mẽ như vậy.

Khóe miệng Quan Triều Viễn giật giật: “Em nói thế này ngược lại đã nhắc nhở tôi, nếu em muốn thử thì lát nữa bảo Lục Anh Khoa đi mua về.”

“Đừng đi” Sắc mặt của Tô Lam lập tức thay đổi Không nói đến việc bảo Lục Anh Khoa đi mua loại thuốc đó, có bao nhiêu nhục nhã chứ.

Nói về đêm qua đi.

Anh không uống thuốc, mình thì suýt nữa ngỏm ở trên giường luôn rồi.

Nếu anh thực sự uống thuốc..

Tô Lam run cầm cập.

Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, Quan Triều Viễn quả thực rất có thiên phú về phương diện đó.

Cô cũng được thoải mái nhiều lần..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK