Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1908

Thoáng chốc, mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ về vấn đề nan giải này.

“Lập tức triệu tập tất cả mọi người, đi kiểm tra tất cả các con đường có thể tìm được. Lam Lam thông minh như vậy, chắc chắn là cô ấy sẽ để lại manh mối cho chúng ta thôi.” Quan Triều Viễn nắm chặt tay lại rồi nói.

Anh thầm cầu mong thêm một lần nữa, làm ơn đừng có chuyện gì bất trắc.

Lúc tỉnh lại, Tô Lam ngửi thấy một mùi hương rất quen, có vẻ như mùi hương đó cô đã từng ngửi từ rất lâu rồi, lâu đến mức cô còn suýt không nhận ra đó là mùi gì.

Cô từ từ mở mắt ra, chợt phát hiện ra mình đang ở căn phòng xa lạ, tay chân bị trói chặt lại, đêm qua lúc cô quay về phòng thì bất ngờ bị người ta che mắt lại, xung quanh tối sầm xuống, sau đó thì cô chẳng nhớ gì cả.

Cô bị bắt cóc rồi.

Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Lam. Quan Triều Viễn là người giàu có như vậy, từ lâu cô đã trở thành người đứng đầu con sóng ngọn gió, nhưng cũng may là người bị bắt là cô chứ không phải là hai đứa con trai.

Tô Lam sờ bụng mình, nếu không nhìn kỹ phần bụng dưới của cô thì cũng không đoán được là đang mang thai.

Cô cố gắng đứng dậy, nhưng cả người cô hơi choáng váng, mãi một lúc sau cô mới đứng vững lại được. Đúng lúc này, cánh cửa phòng bỗng mở ra.

Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi đến: “Cô tỉnh rồi à?”

“Anh là ai?” Tô Lam rất cảnh giác.

“Cô không cần biết tôi là ai.”

“Vậy các anh bắt tôi làm gì? Tống tiền?”

“Ha ha ha…” Người kia cười phá lên: “Tôi là ma cà rồng, cần tiền làm gì chứ?”

Lúc này Tô Lam mới nhận ra rằng, mặc dù người này có mái tóc vàng, nhưng đôi mắt xanh của anh ta là vì anh ta là ma cà rồng, nếu đối phương cần tiền thì còn được, nhưng họ lại không cần tiền.”

“Mợ Quan, trên con thuyền của chúng tôi chỉ có mỗi cô là người thôi, tất cả những người khác đều là ma cà rồng. Mà cô còn là phụ nữ, không thể đánh thắng lại chúng tôi đâu, mong là cô hãy tông minh lên, mà chúng tôi cũng chỉ cần chồng cô – Quan Triều Viễn thôi.”

Hóa ra là họ nhắm vào Quan Triều Viễn.

“Anh nói rằng chúng ta đang trên thuyền?” Bảo sao cô cứ có cảm giác hơi lảo đảo.

“Đúng vậy, vì cô là người bình thường, không thể quay về Dark Mountain với chúng tôi ngay lập tức nên chúng tôi đành phải đi thuyền vậy. Con đường này sẽ rất dài đấy, mong là cô sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Lần đầu tiên đến thế giới của ma cà rồng, Tô Lam cũng đã đi thuyền rồi.

“Các anh không được làm hại tôi.”

“Yên tâm đi, chỉ cần cô chịu phối hợp với chúng tôi thì chúng tôi sẽ không làm hại đến cô. Chúng tôi cần chồng cô, không phải cô, nên làm hại cô cũng chẳng giúp ích gì được cho chúng tôi cả.”

“Tôi thấy trong này hơi bí, muốn đi ra ngoài đi dạo.”

“Cũng được, bữa sáng sắp được chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ bảo người mang vào phòng cho cô.” Người kia rất thoải mái mở cửa ra cho Tô Lam.

Một cơn gió mặn của biển cả thổi vào phòng, Tô Lam đi từ trong phòng ra ngoài, quả nhiên là cô đang trên biển.

Có vẻ như những người này cũng biết rằng bây giờ đang trên biển, một người bình thường thì chẳng thể trốn đi đâu được nên cũng chẳng ai chú ý đến cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK