Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1820

Lê Thấm Thấm không nói gì mà móc điện thoại từ trong túi, cô loay hoay một hồi lâu.

Mục Nhiễm Tranh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, anh không biết cô muốn làm gì.

Cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng tìm được trang kia, cô cầm điện thoại lên chìa màn hình ra trước mặt Mục Nhiễm Tranh.

“Vì sao em gọi điện cho anh mà anh không nghe?”

Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy nhật ký cuộc gọi trên màn hình, trên đó hiển thị cuộc gọi đến cho anh.

Khi nhìn thấy thời gian là ngày đó thì Mục Nhiễm Tranh sững sờ mấy giây.

Anh sẽ không bao giờ quên ngày đó, cái ngày mà anh trải qua kiếp nạn sinh tử, đi từ cõi chết trở về, cũng chính ngày hôm đó anh gặp tai nạn giao thông.

Cũng bởi vì muốn nhận cuộc điện thoại này nên anh mới gặp tai nạn.

Bởi vì tình hình lúc ấy khẩn cấp, anh còn chưa thấy rõ là ai gọi thì đã xảy ra tai nạn.

Vẻ mặt Lê Thấm Thấm vô cùng nghiêm túc, đây là khúc mắc trong lòng cô.

“Có lẽ ngày đó anh đang bận, với cả đây là số nước ngoài nên không nghe.”

Mục Nhiễm Tranh vẫn chọn nói dối, anh nghĩ nếu như nói với Lê Thấm Thấm rằng anh gặp tai nạn vì cuộc điện thoại này thì chắc cô sẽ khó chịu lắm đây?

Lê Thấm Thấm nghe thấy Mục Nhiễm Tranh giải thích hời hợt như vậy thì bỗng òa khóc.

Khi đó cô vừa đến nước Anh không lâu, đó là thời điểm cô buồn nhất.

Bởi vì tiếng Anh quá kém nên cô không thể giao tiếp với mọi người, bên cạnh toàn là những người xa lạ, đến từ các quốc gia khác nhau, không quen môi trường sống và đồ ăn ở đây.

Khi đó cô vô cùng tuyệt vọng, cô cũng rất nhớ Mục Nhiễm Tranh, cô rất muốn hỏi anh rằng ngày đó anh hẹn cô để làm gì.

Cô cũng biết Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn, nhưng trong lòng cô vẫn không buông bỏ được anh, thế là cô cho mình một cơ hội cuối cùng, cô tự nói với bản thân rằng cô chỉ gọi cho anh một cuộc thôi, chỉ một cuộc thôi.

Lúc gọi điện thoại là vào buổi tối theo giờ nước Anh, cô cầm điện thoại mà tay cứ run rẩy mãi.

Nhưng điện thoại mãi không kết nối được, tối hôm đó cô cảm nhận được sự độc ác của cả thế giới.

“Khóc cái gì chứ?” Mục Nhiễm Tranh bước lên phía trước ôm Lê Thấm Thấm vào lòng.

Lê Thấm Thấm nép vào lòng Mục Nhiễm Tranh khóc to hơn.

Hơn nửa năm qua không ai biết cô cố gắng cỡ nào, vượt qua kiểu gì.

“Vì sao không nghe điện thoại của em? Vì sao?” Lê Thấm Thấm vừa khóc vừa đấm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh chỉ đứng yên không nhúc nhích, anh không biết phải trả lời câu hỏi của Lê Thấm Thấm như thế nào.

Lê Thấm Thấm khóc một hồi lâu, cô ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Sao anh lại tới đây?”

“Em có muốn ăn chút gì không? Anh đói rồi.” Mục Nhiễm Tranh nói sang chuyện khác.

Lê Thấm Thấm dẫn Mục Nhiễm Tranh đi đến một nhà hàng, có vẻ Lê Thấm Thấm thường xuyên đến nhà hàng này ăn cơm nên cô rất quen ông chủ và phục vụ ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK