Chương 504
Người ở bên trong nghe thấy tiếng liền đi ra ngoài.
“Cãi nhau cái gì chứ, nửa đêm rồi đấy?”
Hoắc Vũ Long đi từ trong nhà ra, đi cùng với ông ta là Giản Ngọc đang được người giúp việc đỡ lấy!
Mặt Giản Ngọc vẫn hơi trắng bệch, lần trước cú đạp kia của Quan Triều Viễn trực tiếp đạp gãy hai cái xương của anh, bị thương ở xương mất trăm ngày, đến giờ anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Sau khi bi thương lần trước, anh liền quay về nhà họ Hoắc.
Ai bảo anh là con nuôi của Hoắc Vũ Long chứ?
“Anh Ngọc!”
Hoắc Tư Kiệt lập tức đi tới trước mặt Giản Ngọc.
“Anh Ngọc, anh đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, tiểu Kiệt, lâu lắm rồi em không về nhà, sao vừa về lại cãi nhau với mẹ nuôi thế?”
“Ai muốn cãi với mẹ chứ? Em đã sớm dặn mẹ rồi, giúp em xin chữ ký của Tô Lam, bà ấy đã không lấy được chữ ký thì thôi, còn nói xấu thần tượng của em, em có thể không cãi nhau với bà ấy sao?”
Hoắc Tư Kiệt còn cảm thấy bản thân mình rất uất ức.
“Muốn có chữ ký của Tô Lam sao? Để đấy anh lo.”
Mắt Hoäc Tư Kiệt liền sáng lên.
“Anh nói thật sao, anh Ngọc?”
“Thật, anh Ngọc lừa em bao giờ chưa?”
“Vậy anh hứa rồi nhé, anh đừng có giống mẹ em, quên mất chuyện này!”
Giản Ngọc xoa đầu Hoắc Tư Kiệt.
“Được rồi, mau đi ngủ đi, đã không còn sớm nữa”
Giản Ngọc võ vai Hoắc Tư VẾ ` (W ồ “Anh, vậy em hoàn toàn nhờ anh đó, vẫn là anh đáng tin, mẹ em căn bản không tin được!” Nói rồi, Hoắc Tư Kiệt không khỏi lườm Sở Nhuận Chỉ.
“Cái thẳng nhóc thối này, còn chưa lấy vợ, mới chỉ có thần tượng mà đã quên mất mẹ, sau này mà lấy vợ rồi thì còn giỏi nữa!” Sở Nhuận Chỉ cũng vội vàng châm chọc.
Cả nhà cười ầm lên.
Hoắc Tư Kiệt cũng không ở lại thêm nữa, quay về phòng của mình.
Hôm nay tham gia hoạt động cả ngày, Sở Nhuận Chi cũng mệt rồi, cũng không ở lại nữa, quay về phòng đi ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hoắc Vũ Long và Giản Ngọc.
Hoắc Vũ Long ngẩng đầu nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
Một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, xung quanh tất cả đều tĩnh lặng bình yên.
Biểu cảm của ông rõ ràng hơi thương cảm.
“Bố nuôi, có phải bố có tâm sự không?” Giản Ngọc luôn có thể nhìn thấu Hoắc Vũ Long.
“Còn nhớ khi ta còn nhỏ, một nhà bốn người chúng ta luôn vui vẻ ngồi trong vườn ngắm trăng.”
“Một nhà bốn người.”