Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3500

Quan Triều Viễn cũng không trực tiếp trả lời cô, mà tìm một bức ảnh trong điện thoại, đưa cho Tô Lam xem.

“Sau khi xem cái này, không chừng em sẽ biết đấy”

“Ưm..”

Không biết qua bao lâu, Tống Chỉ Manh đang mơ màng tỉnh táo lại.

Mở mắt ra, đập vào mắt cô ấy là trần nhà xa lạ, ánh đèn dịu nhẹ trên đỉnh đầu khiến cô ấy có chút hoảng hốt.

“Cô ơi, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!”

Một giọng nói non nớt vang lên bên tai, kéo lí trí của cô ấy trở về hiện thực.

Tống Chỉ Manh quay đầu lại nhìn, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Khúc Nhất Phàm.

Cô ấy bị dọa sợ hết hồn, vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Nhất Phàm, sao cô lại ở đây? Đây là đâu?”

Khúc Nhất Phàm ngồi ở đầu giường, hai tay chống cằm, ngoẹo đầu nhìn Tống Chỉ Manh.

“Cô không nhớ gì sao? Hôm qua cô đi vào tiểu khu nhà cháu, suýt chút nữa bị cha đụng phải. Nên cha mang cô về”

“Cha?”

Tống Chỉ Manh khẽ khép mắt lại, cẩn thận nhớ lại Một đoạn phim nhẹ nhàng lướt qua trong đầu.

Đêm qua sau khi thấy bức ảnh đó, cô ấy mất hồn mất vía đón xe chạy tới đây.

Sau đó hình như suýt chút nữa bị xe hơi đụng trúng. Sau đó nữa, cố ấy nhìn thấy Khúc.

Thương Ly, cuối cùng thì ngủ mê man.

Hai mắt Tống Chỉ Manh sáng lên, cô ấy có chút gian xảo nhích lại gần Khúc Nhất Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Ý cháu là, cha cháu ôm cô về hả?”

“Đúng rồi, hơn nữa còn là tư thế ôm công chúa trong truyền thuyết nha”

Tống Chỉ Manh cảm thấy mặt nóng ran, cô ấy lấm lét nhìn xung quanh.

“Vậy cha cháu đâu? Cô có chuyện muốn hỏi cha cháu”

Khúc Nhất Phàm chưa kịp nói gì, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra từ bên ngoài.

Hai cô cháu quay đầu lại nhìn, phát hiện Khúc Thương Ly bưng một chén đồ ăn đi vào.

Anh ấy mặc quần áo ở nhà màu xám tro, chân đi dép lê.

“Có chuyện gì chờ ăn sáng xong rồi nói”

Tống Chỉ Manh cũng không nói gì cả, chỉ mở to mắt nhìn anh ấy.

Dù là người bình tĩnh như ảnh đế Khúc thì bị cô ấy nhìn chăm chăm như vậy cũng vẫn sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Anh đặt đồ ăn xuống tủ đầu giường, liếc con trai mình: “Nhất Phàm, con ra ngoài trước đi”

Khúc Nhất Phàm nhìn cha mình.

“Cha, cha chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, vậy của con đâu?”

Ánh mắt Khúc Thương Ly loé lên, tức giận trừng cậu bé.

“Của con ở ngoài bàn ăn, không biết tự đi lấy sao?”

Khúc Nhất Phàm lè lưỡi với anh ấy, làm mặt xấu, sau đó cười tinh quái với Tống Chỉ Manh: “Cô ơi, cô từ từ ăn nhé, cháu ra ngoài trước đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK