Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1967

Tam Tam nghe thế thì lập tức định chạy ra ngoài, Quan Triều Viễn thấy thế thì bắt đầu chạy tới, lỡ như Tô Lam biết thì chẳng phải sẽ mắng chết anh à!

Anh chạy ba bước thành hai, nhanh chóng lao tới đóng cửa lại.

Nhưng vì vội quá, đi nhanh nên lại ảnh hưởng đến vết thương.

Anh lập tức ôm ngực cúi người quỳ xuống đất, vừa rồi trước mặt Tô Lam anh luôn cắn răng chịu đựng, thực ra thì anh đã rất đau.

Tam Tam không chạy ra ngoài được, chỉ có thể nhìn Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn cởi cúc áo sơ mi của mình ra thì thấy băng vừa thay lại bị thấm máu, Tam Tam thấy trước ngực Quan Triều Viễn đỏ tươi thì giật mình.

“Oắt con, con là khắc tinh của bố đấy, đi lấy hộp thuốc lại đây.”

Quan Triều Viễn chỉ về phía bàn, Tam Tam nhìn theo ngón tay của Quan Triều Viễn rồi lắc mông chạy tới đó.

Quan Triều Viễn ngồi lên giường, Tam Tam mang hộp thuốc đến để bên tay Quan Triều Viễn.

“Tháo ở phía sau cho bố.” Quan Triều Viễn cởi áo sơ mi rồi chỉ sau lưng mình.

Dưới sự chỉ dẫn của Quan Triều Viễn, Tam Tam giúp anh hoàn thành quá trình bôi thuốc và thành công băng bó.

Lúc này Quan Triều Viễn phát hiện, chiêu khổ nhục kế này có tác dụng với Tô Lam, cũng có tác dụng với con trai mình.

Sau khi bôi thuốc xong, hai người bỗng chìm vào im lặng, Tam Tam cũng không có ý chạy đi nữa, có lẽ là thấy Quan Triều Viễn máu tươi đầm đìa nên lo anh sẽ chết.

Quan Triều Viễn đợi cơn đau dịu đi rồi ngẩng đầu nhìn Tam Tam, anh duỗi tay ra muốn xoa đầu cậu bé nhưng cậu bé tránh đi.

“Có phải con rất sợ bố không?”

Tam Tam không nói, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, chỉ sửng sốt nhìn Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn chưa từng dỗ hai con trai, bây giờ bảo anh dỗ con trai, chuyện này sao có thể được chứ?

Ngay cả vợ mình anh còn dỗ không được chứ đừng nói là con trai.

Bảo anh ăn nói nhũn nhặn để giải thích với con trai thì càng không có khả năng!

Hai người giằng co một hồi lâu.

Quan Triều Viễn phát hiện trên mặt bàn có hai quả trứng gà, bèn chỉ tay về phía đó cho Tam Tam qua lấy tới đây.

Tam Tam cũng ngoan ngoãn đi đến bàn và cầm hai quả trứng đó lại đây, đây là đồ ăn còn thừa từ bữa sáng.

Quan Triều Viễn bảo Tam Tam đứng trước mặt mình.

“Bây giờ con cho tay trái ra sau lưng, đưa tay phải ra.”

Tam Tam làm theo.

Quan Triều Viễn đặt một quả trứng vào lòng bàn tay của Tam Tam.

“Bất kể chuyện gì xảy ra thì con cũng không được phép đưa tay trái ra, chỉ được cử động tay phải thôi, hiểu không?”

Tam Tam câu hiểu câu không, nhưng cũng gật đầu.

Đột nhiên Quan Triều Viễn ném một quả trứng khác về phía cậu bé, “Đỡ lấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK