Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2633

Cô còn chưa nói xong thì Quan Triều Viễn đã mở miệng với giọng điệu lạnh như băng: “Đại Đường Vô Song được đầu tư hơn chín nghìn tỉ, thiếu một bác sĩ nhỏ như em thì không được à? Nếu không, thay một đạo diễn khác không phải sẽ tốt hơn sao?”

Tô Lam thật sự có hơi bế tắc.

“Cậu Quan, bởi vì lần này chọn mấy nữ diễn viên phối hợp, có mấy kỹ năng là phải cần sự phối hợp với nhau cho nên đạo diễn cảm thấy tôi sẽ hợp với tuyến nhân vật này do tôi từng đọc qua tâm lý học, cho nên mới nhờ tôi giúp một chuyện nhỏ thôi. Công việc này tôi vẫn luôn làm, nhưng đột nhiên thay người có lẽ họ sợ không kịp xem kịch bản rồi phỏng đoán sai nhân vật mất”

Cô vừa giải thích vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Tôi sẽ để người săn sóc đặc biệt tới chăm sóc riêng cho anh, nếu anh muốn ăn thứ gì thì cứ nói với họ một tiếng.”

Trên khuôn mặt của người đàn ông lập tức trầm xuống.

“Nếu công việc đã quan trọng như vậy thì cũng không cần xin nghỉ phép chăm sóc cho tôi nữa đâu.”

Tô Lam sửng sốt một hồi, không kịp phản ứng sao đột nhiên anh trở mặt như vậy: “Tôi chỉ ra ngoài hai tiếng thôi, rất nhanh là về rồi mà, ngoan nào!”

Môi mỏng Quan Triều Viễn vì không vui nên mím thẳng tắp về một đường, cả người trên cơ bản đều vô cùng lạnh Thấy cảnh này, Tô Lam chỉ cảm thấy có hơi bó tay.

Cái tên này sao mỗi lần bị thương thì dường như còn muốn ấu trĩ hơn con nít nữa chứ!

Tròng mắt của cô đảo một vòng, cô quay người chạy tới bên giường.

Trực tiếp bưng mặt của anh lên, cúi đầu hôn xuống một chút.

Bất thình lình bị hôn như vậy, Quan Triều Viễn cũng hơi ngẩn người.

Một hồi lâu sau, anh mới khôi phục bình tĩnh lại Đang lúc chuẩn bị ôm cả người cô đáp lại thì cô nhóc này đột nhiên lại lùi về sau Cô chớp chớp mắt hai lần, sau đó đôi mi mắt dày hơi run rẩy nói: “Hôn tạm biệt”

Cô nói xong câu này thì lập tức dí dỏm xoay người sang chỗ khác, chạy nhanh như chớp ra ngoài không thấy bóng dáng đâu Quan Triều Viễn: “…”

Trong hơi thở, vẫn còn lưu lại hương thơm của cô gái nhỏ.

Nghĩ tới việc cô chủ động nhào lên hôn mình, còn có dáng vẻ linh động lúc rời đi. Đột nhiên Quan Triều Viễn cảm thấy lồng ngực của mình “bịch bịch” từng trận cuồng loạn.

Hơi thở của anh hơi dồn dập, đưa tay lên che ngực của mình lại.

Đây là… tiếng tim đập.

Cũng đồng nghĩ với… cảm giác động lòng.

Lúc trước Cố Đức Hiệp nói bởi vì cô không thú vị cho nên mới lựa chọn co cảng lên đi tìm Liễu Mộng Ngân.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cô gái như vậy sao lại có thể là không thú vị cơ chứ!

Chỉ là, bởi vì công việc quá mức đáng ghét nên mới để anh một mình ở chỗ này thôi.

Điểm này khiến cho Ông chủ Quan nhà mình có cảm giác vô cùng khó chịu.

Sau khi Tô Lam thu dọn xong đồ đạc, vừa mới đi tới sảnh trước thì bất chợt nhìn thấy hai chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một trước một sau dừng lại trước cổng.

Rất nhanh, cửa xe được mở ra.

Ba người Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài, còn có Hoa Đông dẫn đầu đi xuống Ngay sau đó, bên trong chiếc xe thứ hai, Lục Mặc Thâm cũng đi theo xuống xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK