Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1979

“Lam Lam, em tỉnh rồi à?” Khỏi phải nói Quan Triều Viễn vui mừng nhường nào, cả đêm anh đều thấp thỏm lo sợ.

Mặc dù sắc mặt có hơi vàng vọt nhưng Tô Lam vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

“Bé cưng đâu rồi?”

“Đang ở trên lầu, con bé cứ khóc suốt. Tam Tam nhất quyết muốn em gái ở trong phòng thằng bé, bây giờ đang ở trên gác mái. Em có khát không? Có muốn ăn chút gì không?”

Anh đang nói thì Mục Chỉ Huyên mở cửa và bước vào.

“Tô Lam đã tỉnh rồi à? Đúng lúc lắm, con ăn chút gì đi. Dì Hứa cố ý chuẩn bị cho con đấy, dì ấy đã mệt mỏi cả đêm, bây giờ mới về, có lẽ một lát nữa lại tới.”

Quan Triều Viễn đỡ Tô Lam ngồi thẳng dậy.

“Ăn ít đồ thì phải xuống giường đi lại một chút, dì Hứa của con đã cố ý dặn vậy đó.”

“Đã yếu như vậy thì đi lại kiểu gì?” Quan Triều Viễn lập tức phản bác.

“Con thì biết cái gì! Phụ nữ sau khi sinh đều là như vậy! Uổng công con đã một lần làm bố!” Mục Chỉ Huyên lập tức quở trách: “Mau lên lầu xem con gái cưng của con đi, mấy người kia đều không biết thay tã!”

Trong nhà chỉ có tổng cộng vài người, Mục Chỉ Huyên còn bận chăm sóc Tô Lam, còn lại đều là đàn ông nên chẳng có ai có tác dụng gì.

Quan Triều Viễn lập tức nổi giận, “Bố con không biết thay sao?”

Mục Chỉ Huyên hừ một tiếng và nhún vai, “Con cảm thấy ông ấy biết ư?”

“Thảo nào từ nhỏ con đã không thân thiết với ông ấy! Hóa ra bố chưa từng thay tã cho con bao giờ! Còn không bằng con!”

Đương nhiên Quan Triều Viễn không muốn rời khỏi Tô Lam, nhưng con gái ruột mà cũng không thèm quan tâm sao?

“Được rồi, được rồi, con nói nhảm nhiều vậy! Mau đi đi, thu xếp xong sớm chút nào thì có thể xuống đây với Tô Lam sớm chút ấy!”

Quan Triều Viễn rầu rĩ liếc nhìn Tô Lam, sau đó đi lên lầu trong tâm trạng lưu luyến không muốn rời.

Mục Chỉ Huyên bưng bát cho Tô Lam, thở dài một hơi.

Tô Lam có thể cảm nhận được rằng Mục Chỉ Huyên cố ý muốn đuổi Quan Triều Viễn đi.

“Mẹ, sao mẹ lại thở dài vậy ạ?” Tô Lam uống một ngụm canh.

“Tô Lam, con có biết không? Đêm qua Tiểu Viễn luôn trông nom bên cạnh con, hai mắt không dám chớp lấy một cái, trên người cứ đổ mồ hôi suốt, mẹ còn cười bảo nó sao trông như nó mới là người sinh em bé vậy.”

Tô Lam mím môi nở nụ cười gượng gạo, cô biết rõ vì sao Quan Triều Viễn lại như vậy, chắc hẳn là vì anh lo lắng rằng mình sẽ không tỉnh lại?

Anh vẫn sẽ hoang mang và lo sợ.

“Tô Lam, mẹ biết con là một đứa trẻ tốt, con cũng rất yêu Tiểu Viễn, nhưng người làm mẹ như mẹ cũng cảm thấy đau lòng cho con trai mình. Đây là lần đầu tiên mẹ thấy Tiểu Viễn căng thẳng như vậy, nó thực sự rất yêu con.”

Tô Lam cụp mắt xuống và mỉm cười, “Con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, con biết là mình đã quá tùy hứng, nhất quyết muốn sinh đứa bé này, nếu không thì cũng sẽ không kéo theo nhiều chuyện như vậy. Mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ không tùy hứng nữa.”

Mục Chỉ Huyên cũng cảm thấy rất vui mừng khi nghe Tô Lam nói như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK