Chương 1957
Bruce phun nước bọt lên người Tô Kiêm Mặc rồi về lại chỗ cũ, nhìn Tô Lam rồi lại nhìn Quan Triều Viễn: “Tôi giải quyết chị gái cậu trước hay là giải quyết anh rể cậu trước đây nhỉ? Trông người phụ nữ này sắp không chịu được nữa rồi, vậy tiễn cô một bước trước nhé.”
Bruce giơ nắm đấm lên: “Không biết cú đấm này của tôi liệu có đánh cho đứa bé trong bụng cô ta ra ngoài luôn không, ha ha ha…”
Tô Kiêm Mặc nhìn Bruce giơ cao nắm đấm, hét: “Không…”
Bỗng chốc mây đen xuất hiện trên bầu trời, đám mây đó như muốn nuốt chửng người ta, sau đó gió lớn nổi lên, cơn gió khiến người ta không mở được mắt.
Giọng Tô Kiêm Mặc cũng cực kỳ lớn, như thể sắp chọc thủng màng nhĩ của người ta.
Butt và ba đứa con trai của ông ta cũng cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ này, không ai biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện thứ trông như lốc xoáy, cuốn Bruce vào trong không trung trước!
“Bruce!” Seven và Villand lập tức bay lên để cứu anh ta, cuối cùng cũng bị cuốn vào cơn lốc xoáy.
Tam Tam ở trong lòng Butt cũng sợ hãi đến ngẩn người, cậu bé còn nhỏ, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu.
“Bố, mau cứu bọn con!” Seven cầu cứu Butt.
Nhưng Butt như thể không nghe thấy, ông ta định bế Tam Tam quay vào trong lâu đài, lúc ông ta đẩy cửa ra thì phát hiện cả tòa lâu đài đã bao phủ một màu đen!
Trận gió bên trong dường như còn mạnh hơn bên ngoài.
Tô Kiêm Mặc quỳ trên đất, cậu vẫn tiếp tục hét lên…
“Rầm…”
“Rầm…”
Âm thanh lúc trầm lúc bổng xuất hiện trước mặt Butt, ông ta trơ mắt nhìn tòa lâu đài mình một tay dựng nên bỗng chốc sụp đổ!
Không sai, mắt của ông ta sẽ không lừa ông ta.
Lâu đài của ông ta sụp đổ rồi.
Butt lập tức ném Tam Tam xuống rồi chạy vào trong: “Đây không phải thật, đây không phải thật!”
Gió lốc và mây đen kéo dài trong mười phút rồi dần biến mất.
Mọi thứ trở lại yên bình…
Love Valley lại khôi phục lại sự yên bình và tĩnh lặng như trước đây, ánh mặt trời chiếu rọi, mọi thứ trông đầy sức sống.
Quan Hạo ngồi trên chiếc ghế bập bênh trước căn nhà màu đỏ, Mục Chỉ Huyên cũng đi tới ngồi bên cạnh ông.
“Tiểu Viễn thế nào rồi? Tỉnh chưa?”
Mục Chỉ Huyên thở dài rồi lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh, trước đây chúng ta liều lĩnh muốn thằng bé giải phong ấn, nhưng không ngờ sau khi giải phong ấn nó lại chịu nhiều đau đớn như vậy.”
Thậm chí Mục Chỉ Huyên hơi hối hận, nếu không giải phong ấn thì nói không chừng thằng bé vẫn có thể đấu với đối thủ, cũng không đến nỗi là một người đàn ông trói gà không chặt khi đứng trước đối thủ, để mặc người ta đánh đập ức hiếp.