Chương 1975
Tô Lam bĩu môi, cô cứ tưởng rằng Quan Triều Viễn sẽ phủ nhận với vẻ ấm ức.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Vậy phải hỏi chính bản thân em rồi, sau này phải bù đắp cho anh thật tốt.”
“Nhưng có thêm một bé cưng nữa thì tình yêu của em lại chia thành nhiều phần hơn, sao em có thể bù đắp cho anh được?” Tô Lam cố tình trêu đùa anh.
“Đó là chuyện của em! Đừng hỏi anh.” Hiển nhiên là Quan Triều Viễn đang nén giận, anh sẽ không nghĩ đến chuyện mai sau, dù sao thì hiện tại cứ xử cô trước rồi hẵng nói!
Nhiệt độ trong phòng bắt đầu dần tăng lên, tiếng hô hấp trong phòng cũng ngày càng nặng nề, cuối cùng đan xen vào nhịp tim đập.
“Tam Tam, đừng đi!” Giọng của Tô Kiêm Mặc vang lên bên ngoài cửa.
Vừa dứt lời thì chỉ nghe thấy một tiếng ‘cạch’, cửa được mở ra!
Tam Tam cầm một cái túi nhỏ và đi vào, Quan Triều Viễn và Tô Lam gần như lập tức buông nhau ra theo phản xạ có điều kiện, cũng may là họ vẫn chưa tới mức cởi áo tháo thắt lưng!
Nhưng hai người vừa hôn sâu đều mặt đỏ tới tận mang tai!
Tô Kiêm Mặc đứng bịt mắt ở cửa ra vào, trên gương mặt cũng lộ vẻ xấu hổ, sau đó cậu mỉm cười với Tô Lam, “Thằng bé cứ đòi mang đom đóm về, em cũng hết cách…”
Tô Lam thầm nghĩ, lần này tiêu rồi, giông bão sắp tới rồi!
Đêm qua đã khiến ông bố này không vui rồi, bây giờ lại càng tồi tệ hơn!
Tam Tam cầm chiếc túi nhỏ đựng đom đóm và đứng trong phòng, hết nhìn Quan Triều Viễn rồi lại nhìn Tô Lam, cậu bé hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng bố và mẹ mình đều đang đỏ mặt.
Là bị bệnh rồi sao?
“Chị, anh rể, vậy em về ngủ trước đây!” Tô Kiêm Mặc nhanh chân bỏ chạy.
Tô Lam nghĩ thầm, cậu em trai này thật là, làm không xong chuyện mà lại bỏ chạy rất nhanh. Bây giờ thì hay rồi, bỏ mặc cô và con trai đối mặt với ông bố này!
Rồi xong…
“Chồng à, thật ra con trai cũng là…” Tô Lam cũng không biết phải giải thích chuyện này như thế nào.
Mặt Quan Triều Viễn xám xịt lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ u ám trên mặt anh đã biến mất, thậm chí Tô Lam còn nghi ngờ rằng mắt mình xuất hiện ảo giác!
“Mang lại đây cho bố xem.” Quan Triều Viễn vươn tay về phía Tam Tam.
Tam Tam cũng ngoan ngoãn mang đom đóm qua đưa cho Quan Triều Viễn, anh cầm lên xem.
“Không tồi, nhưng buổi tối mẹ con đi ngủ không thể có ánh sáng được, chúng ta mang nó vào trong toilet đi, như vậy ban đêm con dậy đi vệ sinh cũng không sợ hãi nữa.”
Giọng nói ôn hòa này…
Tại sao Tô Lam lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này không phải là chồng mình nhỉ?
Quan Triều Viễn và Tam Tam cùng nhau treo đom đóm trong toilet, khi tắt đèn, đom đóm phát ra ánh sáng le lói, giống như một giấc mơ vậy, Tam Tam nhìn đom đóm và mỉm cười.
Lúc ngủ, Quan Triều Viễn vẫn nằm dưới đất một mình, Tô Lam cảm thấy rất có lỗi với anh, cô bèn rón rén xuống giường và nằm bên cạnh anh.
“Anh sẽ không giận em nữa chứ?”