Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1701

“Không sao, tôi biết anh làm thế vì tốt cho tôi, lần này tôi xin nhận, nhưng lần sau đừng nên làm vậy nữa.” Phương Đóa hiểu ý mỉm cười.

Mục Nhiễm Tranh cảm thấy nụ cười này rất thân thiện, hai người trò chuyện vui vẻ suốt cả bộ phim.

Xem phim xong, hai người đi tản bộ trên phố. Phương Đóa không về nhà quá muộn, về cơ bản cô ta sẽ về nhà trước mười giờ tối.

Đến giờ, cô ta nói phải về.

“Tôi đưa cô về nhé?”

“Hôm nay thì không cần, mấy ngày nay anh bận rộn suốt rồi, khó có được buổi hôm nay được về nhà sớm thì về nghỉ ngơi đi, tài xế của bố tôi sẽ đến đón tôi.”

Phương Đóa từ chối một cách thân thiện, ngay cả lý do từ chối cũng khiến Mục Nhiễm Tranh cảm thấy cô ta luôn suy nghĩ cho mình.

“Vậy cũng được, tôi nhìn cô đi rồi về sau.”

Hai người họ lại đi bộ đến chỗ vỉa hè, tài xế của Phương Đóa đã chờ ở đó.

“Nhiễm Tranh, công việc của anh dạo này có nhiều không?”

“Cũng khá nhiều.”

“Vậy anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để mình mệt mỏi quá, còn trẻ cũng đừng làm việc quá sức.”

“Được.”

“Khi nào anh có thời gian thì chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi? Chất lượng nước ở trung tâm suối nước nóng của nhà chúng tôi đã được khoa học kiểm định, còn có nhiều loại khoáng chất rất tốt cho cơ thể.”

“Vậy tôi nhất định phải thử một lần, khi nào hẹn cô sau nhé.”

Phương Đóa khẽ mỉm cười và gật đầu, cô ta phất tay với Mục Nhiễm Tranh rồi ngồi vào trong xe.

Mục Nhiễm Tranh nhìn xe của Phương Đóa rời đi, đang định về bãi đỗ xe lấy ô tô của mình thì thấy được một bóng người quen thuộc sau lưng.

Lê Thấm Thấm!

“Ảnh để lại học tán gái cơ à?” Lê Thấm Thấm đút hai tay trong túi, nhìn Mục Nhiễm Tranh với ánh mắt săm soi.

“Ồ, bố cô không đánh mông cô, bắt cô ở nhà viết bản kiểm điểm à?” Mục Nhiễm Tranh cười, trong mắt anh Lê Thấm Thấm vẫn là trẻ con, chẳng qua là một cô gái rất mưu mô thôi.

“Mục Nhiễm Tranh, tôi cho anh biết, tôi với anh thề không đội trời chung! Nếu không phải vì anh thì tôi đã không rơi vào kết cục như vậy!” Lê Thấm Thấm chỉ muốn xông lên cắn xé Mục Nhiễm Tranh!

“Vậy tôi cũng muốn nghe xem cô rơi vào kết cục thế nào? Bố cố phạt cô kiểu gì thế?”

“Liên quan quái gì đến anh!”

Mục Nhiễm Tranh nhún vai tỏ vẻ chẳng hề gì: “Đúng là không liên quan đến tôi, con nít thì nên về nhà sớm đi, tránh về muộn mông bị ăn đòn.”

Nói xong anh nghênh ngang đi đến bãi đỗ xe.

Lê Thấm Thấm vừa định đuổi theo thì tài xế gọi cô ta lại: “Cô chủ, phải về thôi, nếu không về sếp Lê sẽ tức giận.”

“Hừ, chờ đấy cho tôi!” Lê Thấm Thấm giậm mạnh chân rồi chui vào trong xe.

Mấy hôm nay, dù cô ta đi đâu hay làm gì đều có người theo dõi, bởi vì chọc giận Lê Hán Giang nên gần đây đối phương cắt tiền tiêu vặt của cô ta, thế cho nên cô ta chẳng làm được gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK