Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2104

“Anh hai, thực ra như thế với chị dâu cũng chưa hắn không phải là chuyện tốt. Con gái gặp phải loại chuyện này trong lòng không tránh khỏi có bóng ma tâm lý, quên rồi thì tốt, đúng không nào, chị dâu nhỏ, cô ấy..”

“Cậu gọi cô ấy là cái gì”

*È hèm, anh hai, em phải thức dậy rồi, lần sau nói chuyện, baibai”

“Tút, tút, tút”

Điện thoại bị dập máy.

Quan Triều Viễn quay đầu, nhìn thấy Tô Lam ghé vào mép giường, dè dặt kéo lấy cái váy trên sofa.

Đó là sáng nay anh cho người mang tới.

Chọn theo số đo của cô.

“A!”

Tô Lam trượt chân, ngã trên giường xuống. Nhìn thấy mặt cô sắp hôn đất, đột nhiên có cánh tay ôm lấy cô.

Kiểu ôm công chúa, cô vững vàng nằm trong lòng Quan Triều Viễn.

Anh dùng sức nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Ngốc chết đi được.”

Tô Lam vốn dĩ bị anh áp sát mặt, đột nhiên nghe được giọng điệu đầy ghét bỏ, cô giấy dụa: “Đúng thế tôi ngu ngốc vậy đó, cho dù tôi có ngã chết thì cũng không cần anh bận tâm. Anh bỏ tôi ral”

‘Thế không được, em là bác sĩ phụ trách của tôi, em ngã chết rồi, ai chữa bệnh “kia” giúp tôi bây giờ?”

Tô Lam nghe xong mặt đỏ bừng, dùng sức nhảy ra khỏi lồng ngực anh.

Cô nhặt chiếc váy lao nhanh vào phòng tắm.

Tô Mặt Mặt thay xong váy, nhiên cô phát hiện từ quần lót đến váy đều cùng với số đo của cô, cứ như là làm riêng cho cô vậy.

Không biết vì sao, trong đầu hiện lên hình ảnh không được trong sáng cho lắm.

Hôm qua, có bàn tay đã du ngoạn trên cơ thể c‹ Mỗi lần chạm một tấc da cũng không bỏ qua.

Không nhẽ lúc đó anh ta đưa số đo của mình cho…

Trời ơi!

Tô Lam, mày bị điên rồi à?

Cả ngày trong đầu mày nghĩ cái gì vậy?

Đợi cô chậm chạp thay xong váy đi ra ngoài, Quan Triều Viễn đã mặc xong quần áo, khôi phục lại bộ dạng chỉnh tê như trước, còn đang gọi điện thoại cho ai đó.

“Mẹ?” Quan Triều Viễn quay đầu nhìn về hướng nhà tắm.

Nhìn thấy Tô Lam đang mặc bộ váy màu đỏ, ánh mắt sáng lên: “Cô ấy vừa thay.

xong quần áo…”

Mẹ?

Là hai đứa con của mình!

Mặt Tô Lam biến sắc vội vàng muốn giật lấy điện thoại: “Quan Triều Viễn, anh đừng nói linh tinh trước mặt trẻ con.”

Quan Triều Viễn giơ cao tay lên, cô với thế nào cũng không tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK