Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1777

Trong lòng mọi người, Quan Ly luôn dễ tính, rất ít khi tức giận. Đám vệ sĩ thấy thế cũng không dám ngăn cản nữa, đành phải để cho bọn họ đi qua.

Lê Thấm Thấm vừa ra ngoài đã lập tức ngồi lên xe, chạy tới nhà Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh không biết đã đi qua đi lại trong nhà mình bao nhiêu vòng.

Đã quá nửa giờ rồi, “Con nhóc chết tiệt này có quan niệm về thời gian không hả? Cô ấy muốn làm người ta sốt ruột tới chết à?”

Đúng lúc đó, chuông cửa đột nhiên vang lên. Tim Mục Nhiễm Tranh lập tức đập nhanh tới cực điểm, chỉnh lại quần áo đầu tóc rồi mới đi mở cửa!

Anh hít sâu một hơi trước khi ra ngoài.

Giờ phút quyết định sống chết đã đến!

Nhưng…

Trong nháy mắt khi mở cửa ra, Mục Nhiễm Tranh lập tức chán nản!

Ngoài cửa không phải Lê Thấm Thấm mà là…

“Chú thấy cháu muốn làm phản rồi!” Quan Triều Viễn nhéo tai Mục Nhiễm Tranh kéo anh ra khỏi nhà.

“Chú… chú… Cháu…”

Mục Nhiễm Tranh bị đau, che tai mình nói không ra lời.

“Cháu cái gì mà cháu, cút về cho chú!” Quan Triều Viễn giơ chân lên đá về phía mông của Mục Nhiễm Tranh. Ngay sau đó, đám vệ sĩ áp giải anh lên xe.

Hai vệ sĩ một trái một phải chặn Mục Nhiễm Tranh ở trong xe. Quan Triều Viễn ngồi trên ghế phụ.

“Lái xe!” Quan Triều Viễn đen mặt. Người cháu trai này quả thật làm anh giận muốn phát điên!

“Chú, không được đâu, hôm nay cháu có chuyện rất quan trọng! Cháu không thể quay về với chú bây giờ được!” Mục Nhiễm Tranh đã hẹn với Lê Thấm Thấm, nếu lát nữa cô ấy tới thì phải làm thế nào?

“Cháu có chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của chú! Lái xe!” Quan Triều Viễn xanh mặt. Tài xế gật đầu lập tức lái xe đi.

“Chú! Không được thật mà! Cháu quên mang theo điện thoại di động rồi. Chú chờ cháu lấy điện thoại đã!” Cho dù anh không thể chờ được Lê Thấm Thấm cũng phải nói cho cô ấy biết một tiếng chứ?

“Cháu muốn gọi điện thoại cho ai? Nếu là người nhà hoặc người của công ty, cháu dùng điện thoại của chú cũng được.”

Quan Triều Viễn móc điện thoại di động của mình ra.

Gương mặt Mục Nhiễm Tranh lập tức hóa đá. Vậy chẳng phải là muốn chết sao?

“Thôi… Thôi quên đi, dù sao cũng không phải là chuyện gì gấp.” Mục Nhiễm Tranh lập tức từ bỏ ý định này.

Quan Triều Viễn lại cất điện thoại vào trong túi, liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh qua gương chiếu hậu rồi không để ý tới anh nữa.

Mục Nhiễm Tranh thở dài, nửa đường tự nhiên xông ra một Trình Giảo Kim. Lê Thấm Thấm cũng thật là… Cô ấy có thể có chút quan niệm thời gian không hả?

Quan Triều Viễn đưa Mục Nhiễm Tranh về hoa viên Crystal. Mục Nhiễm Tranh vừa vào phòng khách đã nhìn quanh một lượt nhưng không thấy Tô Lam đâu. Thế này thì hỏng bét rồi. Cô ở đây, chẳng may chú anh muốn ra tay tối thiểu còn có người giúp đỡ, bây giờ thì thảm rồi.

Quan Triều Viễn ngồi bắt chéo chân trên sô pha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK