Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1853

“Chắc chắn là lo lắng lắm.” Mục Nhiễm Tranh không trả lời tin nhắn mà gọi thẳng cho Lê Thấm Thấm, nhưng không ngờ là điện thoại đã tắt máy, “Tại sao lại tắt máy rồi?

Lúc này anh ta mới mở Wechat và trả lời tin nhắn của Lê Thấm Thấm.

“Mấy ngày nay anh đều ở binh đoàn đặc chủng, em thi thế nào rồi? Sao điện thoại lại tắt máy thế? Vẫn chưa thi xong à?”

Tô Lam liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Một tháng không gặp bạn gái rất mong ngóng đúng không?”

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu cười với Tô Lam, “Cô và chú của tôi có phải là vợ chồng già rồi không, tình cảm phai nhạt rồi à? Sao tôi thấy cô không vội về nhà chút nào thế? Thế mà chú tôi lại không đến đón cô về?”

Điều này rất đáng nghi.

“Anh ấy á? Chắc vẫn còn đang nổi nóng cũng nên? Vốn dĩ đã không muốn tôi nhận bộ phim này rồi, còn phải ra ngoài trải nghiệm cuộc sống một tháng, đã khiến anh rất tức điên lên từ lâu rồi!” Dù sao thì Tô Lam cũng đã quen với một Quan Triều Viễn hay nhảy dựng lên rồi.

“Nhìn cô cười đến mức mặt mày rạng rỡ kìa, khi về chú tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

“Anh đừng nói tôi nữa, mau nghĩ cách dỗ bạn gái đi.”

Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Mục Nhiễm Tranh đổ chuông, Mục Nhiễm Tranh còn tưởng đó là Lê Thấm Thấm, nhưng hóa ra lại là Phùng Khiêm.

“Anh Khiêm, phía bên em đã kết thúc rồi, phim có thể lập tức bấm máy.” Mục Nhiễm Tranh vội vàng báo cáo tình hình.

“Cuối cùng tôi cũng liên lạc được với cậu rồi! Tôi nói này Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm đó rốt cuộc bị sao vậy? Cô nhóc này không đơn giản đâu! Cô ta nói chuyện của hai người với giới truyền thông!”

“Không thể nào…” Nụ cười của Mục Nhiễm Tranh ung dung thoải mái, nhưng anh ta nhanh chóng không thể cười được nữa.

Vốn dĩ đã chịu khổ trong binh đoàn một tháng rồi, anh ta chuẩn bị cùng Tô Lam trở về hoa viên Crystal để hưởng phúc, nhưng Phùng Khiêm đã phá vỡ mọi kế hoạch chỉ bằng một cuộc điện thoại.

Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng quay lại studio của hai người.

Nhìn những bức ảnh và nội dung trên tờ báo và trang web đó, anh ta không thể tin vào mắt mình.

Bởi vì đoàn phim và binh đoàn đặc chủng đã bàn bạc với nhau rồi, các diễn viên đến đó được huấn luyện bí mật và không ai biết, vì vậy Phùng Khiêm cũng không biết binh đoàn ở đâu, chỉ có thể liên lạc với Mục Nhiễm Tranh qua điện thoại, nhưng Mục Nhiễm Tranh lại giao nộp tất cả thiết bị thông tin liên lạc rồi.

Sau khi sự việc này xuất hiện, anh ta như ngồi trên đống lửa.

Phùng Khiêm ngồi trên bàn và vỗ vào tờ báo trên bàn.

“Rốt cuộc là Lê Thấm Thấm bị sao vậy? Tôi thấy cô nhóc này rất đơn thuần! Không ngờ lại tâm cơ như vậy!”

“Anh đừng vội kết luận, chưa chắc là cô ấy làm ra chuyện này.” Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy có chút chột dạ khi nói ra lời này.

“Cậu bị mù à! Cậu nhìn ảnh này đi, vừa nhìn đã biết không phải là chụp trộm chụp lén gì rồi. Rõ ràng là Lê Thấm Thấm đã đưa những bức ảnh hai người đi chơi cho người ta mà! Bằng không, những bức ảnh này làm sao có thể lọt vào tay giới truyền thông được?”

Mục Nhiễm Tranh đương nhiên biết những bức ảnh đó, thậm chí có một số là do hai người họ chụp tự sướng, nếu đã là ảnh tự sướng thì đương nhiên chỉ có hai người mới có. Họ rất cẩn thận, những bức ảnh tự sướng này đều không cho người khác xem, cũng không thể bị giới truyền thông bắt thóp được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK