Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2006

“Nhưng mẹ xài tiền của bố mà! Xài tiền của bố thì là bố mua!” Cửu Cửu nói rất hùng hồn.

“Ai nói mẹ xài tiền của bố! Mẹ cũng kiếm tiền mà? Những thứ này do mẹ tự mua!”

Tô Lam sắp phát điên, tại sao cô lại tranh cãi vấn đề này với một đứa trẻ chứ?

Cửu Cửu lộ vẻ khinh thường: “Mẹ đâu có công ty, mẹ làm gì biết kiếm tiền?”

“Mẹ đóng phim kiếm tiền!” Tô Lam tức giận hét lên, cô chưa bao giờ nghĩ mình lại đi tranh cãi với con gái vấn đề bản thân mình có biết kiếm tiền hay không.

“Cửu Cửu, con đừng nghĩ bố chiều con thì con được tự tung tự tác. Dù những thứ này được mua bằng tiền của bố thì cũng là đồ của mẹ! Con không có quyền được động vào! Bởi vì về mặt pháp luật, mỗi một xu mà bố con kiếm được đều phải chia cho mẹ một nửa! Tiền con đang xài là tiền của bố và mẹ! Hiểu chưa?”

Cửu Cửu suy nghĩ thật kỹ: “Pháp lừa là gì? Là con lừa con hả?”

Tô Lam đứng lên đi lại trong phòng vài lần, cô thật sự không thể nói chuyện với con gái nữa, có một số việc không giải thích được, có một số việc bản thân cô bé cũng biết!

“Tóm lại con không được động vào những thứ này! Đây là đồ của mẹ, những thứ này đều được mua bằng tiền nên con không được lãng phí! Có biết chưa hả?”

“Bố nhiều tiền lắm mà, bố có thể mua cái mới!”

Cửu Cửu chìa tay, thật lòng không hiểu tại sao mẹ mình phải nổi nóng như vậy.

“Tiền của bố con từ trên trời rơi xuống à? Hơn nữa, đây toàn là đồ hoá học, thành phần của nó không phù hợp với trẻ con! Con còn quá nhỏ để sử dụng những thứ này! Hiểu chưa hả?”

Cửu Cửu vẫn thờ ơ như thể chẳng sao cả, chỉ ‘ồ’.

“Con đứng đây tự suy nghĩ cho mẹ! Nghĩ xem con tự tiện động vào đồ của người lớn mà còn quậy tung lên thì có phải là sai rồi không! Đợi đến khi con suy nghĩ xong rồi, mẹ mới nói chuyện với con! Đứng thẳng lên!”

Cửu Cửu lập tức ưỡn ngực lên.

Tô Lam nhìn cô bé rồi ra ngoài, cô còn phải dạy dỗ con trai nữa!

Mới vừa mở cửa phòng Tam Tam và Tiểu Thất ra là nghe tiếng Tiểu Thất đang khóc.

“Chuyện gì thế này?”

Tiểu Thất vừa thấy Tô Lam thì chạy sang ngay: “Mẹ ơi, anh ăn hiếp con.”

Tam Tam lại liếc Tiểu Thất: “Anh ăn hiếp em hồi nào?”

“Anh nói con là đồ phản bội!” Tiểu Thất vội mách Tô Lam.

Tô Lam rút một tờ khăn giấy lau nước mắt cho Tiểu Thất: “Được rồi đừng khóc nào, đàn ông con trai không được rơi nước mắt, chút chuyện nhỏ thôi mà!”

“Đúng rồi! Chút chuyện nhỏ thôi mà, khóc khóc khóc chỉ biết khóc thôi, giống hệt con gái!”

“Con im miệng cho mẹ! Mẹ bảo con lên tiếng à?”

Tại sao con ruột của cô không có đứa nào làm cô đỡ lo hết, ngược lại không phải con ruột thì nghe lời hơn nhiều.

“Được rồi, Tiểu Thất, con ra ngoài đi, ở đây không còn chuyện của con nữa.”

Tiểu Thất chạy tung tăng ra ngoài, dù sao vốn dĩ cũng đâu phải chuyện của cậu bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK