Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1673

Không biết có phải là vì Tô Lam đã từng chịu rất nhiều sự giày vò trong một gia đình như vậy hay không, từ sâu trong lòng Quan Triều Viễn luôn cảm thấy đồng cảm cho những cô gái cũng có quá khứ như vậy.

“Con gái thì có gì tốt? Sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, sau khi được gả đi thì chính là con nhà người ta rồi.”

“Người khác có thể nghĩ như vậy, nhưng sao bản thân cô có thể nghĩ như vậy?!”

Quan Triều Viễn nói với vẻ kiêu ngạo: “Ai cũng có thể coi thường cô, nhưng bản thân cô thì tuyệt đối không thể! Gia đình vợ tôi cũng có tính trọng nam khinh nữ, hơn nữa còn có một bà mẹ kế rất đáng ghét. Cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, thế nhưng cô ấy không giống cô mà luôn rất kiên cường, bây giờ cô ấy đã trở thành ảnh hậu rồi.”

Nhắc tới đây, Quan Triều Viễn cũng rất tự hào về vợ của mình.

Hai người cứ tiếp lời nhau, không ngờ lại có rất nhiều chuyện để nói, nói cũng nhiều mà uống rượu cũng nhiều.

Sau khi tỉnh lại, Quan Triều Viễn đau đầu kinh khủng, anh dụi mắt, “Lam Lam, mấy giờ rồi?”

Không có ai trả lời.

“Lại đây cho anh ôm một cái, anh thấy hơi đau đầu, không muốn đến công ty.” Quan Triều Viễn lật người ôm vợ mình vào lòng.

Nhưng khi mở mắt…

Anh bị dọa đến nỗi lập tức ngồi dậy.

Nào phải Tô Lam, là Lê Thấm Thấm!

Đây cũng không phải là phòng ngủ của anh mà là một căn phòng xa lạ, trông có vẻ như là khách sạn!

Lê Thấm Thấm trốn trong chăn, chỉ để lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn, “Tôi đáng sợ như vậy à?”

“Chúng ta…” Quan Triều Viễn vén chăn lên, không ngờ mình lại không mặc quần áo! “Đêm qua tôi…”

“Đêm qua là lần đầu tiên của người ta đấy.” Lê Thấm Thấm nhìn Quan Triều Viễn với vẻ mặt đỏ bừng.

“Không thể nào! Đêm qua tôi…”

Quan Triều Viễn dùng hai tay vỗ lên đầu mình, nhưng vẫn không nhớ ra được gì.

Anh nhớ mang máng là hình như hai người đã uống hơi nhiều, anh nói anh muốn tìm nơi để ngủ, sau đó anh không còn nhớ rõ chuyện xảy ra tiếp theo nữa.

Lê Thấm Thấm lại vô cùng bình tĩnh, cô ta ôm chăn ngồi dậy, “Anh nhìn xem anh sợ hãi chưa kìa, tôi đâu có bắt anh phải chịu trách nhiệm!”

“Hả?”

“Bây giờ đã là thời đại nào rồi, nam nữ uống rượu say, tình một đêm cũng thường xảy ra, về sau cũng không ai biết ai.” Lê Thấm Thấm lấy quần áo của cô rồi mặc vào một cách bình tĩnh và tự nhiên.

Cô ta xuống giường, lại nhặt quần áo của Quan Triều Viễn lên, “Mau mặc vào đi chú!”

“Chú?” Quan Triều Viễn vẫn rất tò mò với xưng hô này.

“Năm nay tôi vừa hai mươi tuổi, chắc chú đã xấp xỉ ba mươi rồi nhỉ? Tôi không gọi là chú thì gọi là gì? Chú yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết về chuyện ngày hôm qua đâu, mấy hôm nữa tôi ra nước ngoài rồi, chú cũng sẽ quên chuyện này thôi.”

Lê Thấm Thấm mặc quần áo xong thì cầm túi của mình lên, sau đó nghênh ngang bước ra cửa.

“Đêm qua tôi đã trả tiền phòng rồi!” Cô ta nhướng mày như muốn nói ở đâu còn có cô gái tốt như tôi!

Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK