Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3383

Chỉ là vì yêu vỗ tay…cái gì là vì yêu vỗ tay?

Lúc này Quan Triều Viễn cũng bày ra một vẻ mặt mơ hồ: “Vì yêu vỗ tay?

“Haizz, chính là bốp bốp nhau ấy!”

Tô Lam “..”

Quan Triều Viễn!

Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình nhịn không được mà nổi lên hết rồi, anh trầm giọng mở miệng: “Có thể nói tiếng người không?”

“Haizz, vừa rồi em đã hỏi chủ nhiệm khoa phụ sản rồi, nói là cái kia… chị dâu quả thật là đã qua ba tháng nguy hiểm, hai người có thể sinh hoạt vợ chồng được rồi”

“Có thể được, nhưng mà động tác phải nhẹ nhàng, chị dâu lướt qua là ngừng lại, đừng quá đi sâu vào…”

Bị nội dung quanh co lòng vòng của Tân Tấn Tài làm cho khó hiểu, Quan Triều Viễn cau mày: “Tôi nói cậu nói tiếng người, có phải nghe không hiểu không?”

“Ai nha, em nhất định phải nói trực tiếp như vậy sao! Ý của chủ nhiệm chính là hai ơi động tác của anh nhẹ một chú và suy nghĩ của chị dâu bên kia đã có rồi. Nếu như chị dâu lên đỉnh thì dễ co thắt, khi co thắt bụng sẽ cứng rắn… Tút tút tút..”

“Bụp!”

Quan Triều Viễn không cho Tân Tấn Tài cơ hội nói hết lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Tới khi anh quay đầu lại, phát hiện không riêng gì mặt Tô Lam, mà cả phần cổ cũng đỏ, đỉnh đầu giống như một quả cầu lửa có thể bốc khói.

Cũng chính là, lời Tân Tấn Tài vừa nói, cô đều nghe thấy được.

Ý của Tân Tấn Tài chính là, có thể bạch bạch bạch, nhưng mà không thể high.

Vừa rồi cho dù Quan Triều Viễn rất dịu dàng, nhưng vẫn khiến cô thoải mái một lần, cho nên là co rút khiến bụng cô cứng rắn…

“Không còn mặt mũi gặp người khác…”

Tô Lam kêu rên một tiếng, trực tiếp chui vào trong chăn trùm lên người.

Mặc kệ Quan Triều Viễn dỗ dành như thế nào, lay như thế nào, cô cũng chết sống không chịu ra.

Lúc này trên đầu Quan Triều Viễn cũng đen kịt, anh vẫn luôn biết da mặt Tô Lam: mỏng, vấn đề phụ khoa, sao anh lại trực tiếp gọi điện thoại cho thăng nhóc Tần Tấn Tài kia chứ?

“Được rồi được rồi, ra ngoài thôi, lần sau anh sẽ chú ý một chút”

Quan Triều Viễn sợ cô làm mình bị ngạt, kéo cô từ trong chăn ra gương mặt của Tô Lam bị ngạt đến mức đỏ bừng, vừa mới ló đầu ra, cô vung cánh tay hất tay anh ra: “Mơ tưởng! Không có lần sau!”

“Được được được, không có lần sau, em nói không có lần sau thì không có lần sau”

Quan Triều Viễn không thể không ôn tôn mà nhẹ nhàng mà dỗ dành cô.

Tô Lam sống sờ sờ hờn dỗi nửa tiếng đồng hồ ở trong lòng ngực anh, lúc này mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trước khi sắp ngủ, cô còn âm thầm thê thốt ở dưới đáy lòng, sau này tuyệt đối không tới bệnh viện trung tâm, hơn nữa sẽ tuyệt đối không gặp Tân Tấn Tài, cô không gánh nổi người này!

Sau khi phát hiện Tô Lam đã ngủ rồi, lúc này Quan Triều Viễn mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh thật cẩn thận đắp chăn cho cô, tay chân nhẹ nhàng đi xuống giường.

Đi vài bước tới ban công bên kia, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Tô Duy Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK