Chương 1910
Hôn lễ? Điều này càng làm Tô Lam khó hiểu hơn, bởi vì thân phận đặc biệt nên cô và Quan Triều Viễn hiếm khi tham gia hôn lễ, ngoài hôn lễ của một vài người bạn thân trong giới thì cô chẳng tham gia hôn lễ của ai hết.
“Nói đúng hơn thì là một hôn lễ chưa hoàn thành, anh Quan là chú rể, cô Quan đến cướp rể.”
Tô Lam giật mình nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng lẽ họ là…
“Đúng vậy, chúng tôi là người của gia tộc Butt, năm đó người chuẩn bị kết hôn với Quan Triều Viễn là em gái tôi – Daisy. Nhưng lúc đó gặp cô Quan, đúng là phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa, loài người mà cũng dám xâm nhập vào địa bàn của ma cà rồng, không đơn giản nhỉ.”
Seven nói chuyện mỉa mai làm Tô Lam rất khó chịu, nhưng Tô Lam không ngờ họ lại là gia tộc Butt.
Chẳng lẽ vì năm đó cô cướp rể nên họ chuẩn bị báo thù à? Nhưng trả thù hơi muộn.
“Cuối cùng tại sao các người lại muốn chồng tôi kết hôn với Daisy? Bây giờ tại sao lại muốn bắt anh ấy?”
“Không giấu gì cô, cô Quan, chồng cô không phải người bình thường, nói đúng hơn không phải ma cà rồng bình thường. Khi con người biến thành ma cà rồng đều sẽ có một siêu năng lực, truyền thuyết nói ma cà rồng không có siêu năng lực sẽ có năng lực đặc biệt, mạnh đến mức có thể phá huỷ toàn thế giới.”
Nghe Seven nói vậy, Tô Lam mừng khôn xiết, Seven chưa kịp nói xong, cô đã tranh nói trước: “Vậy phải làm các người thất vọng rồi, các người có bắt tôi cũng vô dụng thôi, anh ấy đã giải phong ấn!”
Seven nhíu mày rồi khẽ mỉm cười: “Giải phong ấn? Cô đang đùa gì thế?”
“Tôi không lừa anh, bây giờ anh ấy không phải là nửa người nửa ma cà rồng nữa, anh ấy là con người! Vốn dĩ anh ấy là nửa ma cà rồng nhưng chúng tôi đến Rừng Zavala giải phong ấn giúp anh ấy rồi. Chẳng những anh ấy không có năng lực đặc biệt mà anh nói mà thậm chí bây giờ anh ấy còn không có sức mạnh và tốc độ của lúc trước!”
Vì sốt ruột giải thích nên tốc độ nói của Tô Lam cực nhanh nhưng dù thế, Seven vẫn nghe rất rõ.
Điều này làm Seven rất bất ngờ.
“Mong anh hãy tin tôi, nếu không sao tôi có thể sống tiếp với anh ấy được? Anh suy nghĩ cho kỹ đi, anh ấy đã giải phong ấn thật rồi!”
“Tôi không thể tin những điều cô nói được, tôi phải thảo luận với người trong tộc.” Seven đứng lên đi được hai bước rồi quay lại đặt chiếc vòng đỏ lên bàn: “Tôi đã giúp cô Quan nhặt lại đồ cô Quan vô tình làm rơi, cô Quan hãy cẩn thận hơn.”
Khi nhìn thấy chiếc vòng đó, Tô Lam hơi tuyệt vọng, tín hiệu cô để lại cho Quan Triều Viễn đã bị nhặt rồi!
Xem ra không phải nhóm người này không đề phòng cô, là cô không phát hiện được sự đề phòng đó mà thôi.
Nhưng nếu những người này biết Quan Triều Viễn đã giải phong ấn thật thì chắc sẽ không làm gì họ đâu nhỉ?
Tô Lam chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mọi thứ hay diễn ra theo mong muốn của mình.
Trong một căn phòng khác, vài người gia tộc họ Butt đang thảo luận gì đó.
Một người đàn ông tóc trắng, ánh mắt sắc sảo lạnh lùng, hắn tên Villand, là con cả của gia tộc Butt. Một người khác da cũng trắng gần như trong suốt, ánh mắt xanh trong veo, trông còn rất trẻ, anh ta là người con thứ ba của gia tộc Butt, tên là Bruce.
“Seven, chuyện vô lý như vậy mà cậu cũng tin à? Giải phong ấn, từ trước đến nay chưa bao giờ nghe! Đó chỉ là truyền thuyết!” Anh cả Villand không tin chuyện này, cảm thấy đó là chuyện nhảm nhí.
“Nhưng trông cô ta không giống như đang nói dối, nếu không giải phong ấn thì sao loài người như cô ta lại biết chuyện giải phong ấn?” Seven chống cằm suy nghĩ.