Chương 618
Tô Lam mang dáng vẻ đời không còn gì lưu luyến, tối nay, sợ là không thể ngủ.
Quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán.
Quan Triều Viễn ăn uống no say, sức lực cực kỳ dồi dào, dường như dùng mãi cũng vẫn còn sức.
Khi Tô Lam cạn kiệt sức lực, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện chân trời đã xuất hiện một vệt trắng bạc.
Vậy mà trời đã sắp sáng rồi!
“Tôi nói này… Trời đã sắp sáng rồi… Có phải… Có phải có thể.”
Quan Triều Viễn trực tiếp hôn lên môi cô, không cho cô cơ hội nói chuyện.
“Một lần nữa.”
Tối nay, lời Tô Lam nghe thấy nhiều nhất chính là ba chữ này. Thế nhưng lần này thật sự là lần cuối cùng, sau khi làm xong Tô Lam liền đi ngủ, Quan Triều Viễn thỏa mãn, hôn lên má cô một cái.
Thật là tốt, người phụ nữ của anh lại về rồi.
Một giấc này, Tô Lam ngủ thẳng tới chiều.
Ngủ dậy, khi xuống tầng mới cảm thấy thật là ngại.
Dì Phương và Lê Hoa đều coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cảm giác về nhà thật tốt, cảm giác ở cùng nhau thật tốt.
Tô Lam vui vẻ dùng bữa.
“Phu nhân, đồ trong nhà không còn nhiều nữa, tôi đi siêu thị mua một ít, để Lệ Hoa ở nhà chăm sóc cô.”
Di Phương đi tới, nói.
Tối hôm qua, khi nấu mì, mọi người cũng phát hiện rồi, mặc dù nguyên liệu trong tủ lạnh có không ít loại, nhưng toàn bộ đều không nhiều.
Dì Phương suy nghĩ rồi, Tô Lam về nhà,cơ hội Quan Triều Viễn ăn cơm ở nhà cũng nhiều lên, chắc chắn là phải mua thêm một ít nguyên liệu.
“Di Phương, để Lê Hoa đi cùng dì đi, để cô ấy xách đồ giúp dì, tuổi dì đã lớn, không xách được nhiều”
“Đúng thế, dì Phương, tôi đã nói là để tôi đi cùng dì rồi mà” Lê Hoa nói.
“Nhưng trong nhà cũng không thể không có người phục vụ được” Vấn đề này của dì Phương không phải rất vẹn toàn.
“Không sao, một mình tôi cũng được, giờ anh ấy cũng không về, cho dù có về cũng có tôi phục vụ anh ấy, hai người đi đi.”
“Vậy cũng được, phu nhân, chúng tôi đi sớm về sớm”
“Dì Phương, thuận tiện mua cho tôi một con cá, cá biển ý, sau đó mua một ít thịt bò”
Tô Lam lập tức nói.
Không phải gần đây Quan Triều Viễn không ăn uống tử tế sao, vừa khéo cô cũng rảnh không có gì làm, có thể nấu cho anh nhiều một chút.
“Vâng, phu nhân”
Dì Phương và Lê Hoa đi chợ.
Tô Lam ăn xong, thu dọn bát đũa, ngồi lên sofa.
Nhớ tới cuộc nói chuyện với Quan Triều Viễn tối qua, Quan Triều Viễn nói, chờ sức khỏe cô tốt hơn một chút, bọn họ cũng chuẩn bị sinh một em bé.