Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1537

“Tôi không cần người tình, cũng không muốn cô làm người tình của tôi, tôi chỉ cần một mình Lam Lam là đủ rồi.”

Lời nói của Quan Triều Viễn, từng chữ từng chữ đập vào tim Tiêu Mạch Nhiên.

Cô ta đã hèn mọn đến thế, chẳng lẽ anh vẫn không bằng lòng sao?

Cô ta chỉ cần anh thỉnh thoảng đến ở bên cô ta là được rồi, yêu cầu thấp như vậy cũng không được sao?

“Cô từng cứu tôi hai lần, cho dù cô đưa ra yêu cầu gì thì tôi đều nên đồng ý với cô, nhưng để cô làm người tình của tôi thì tôi không làm đáp ứng được. Tôi là một người đàn ông đã có gia đình, nguyên tắc của tôi là không thể phá hoại gia đình của mình.”

Tiêu Mạch Nhiên im lặng cúi đầu, cảm thấy trái tim của mình đã tan vỡ rồi.

“Mạch Nhiên, cô rất xuất sắc, cô không nên làm người tình của người khác, cô nên tìm một người đàn ông cũng xuất sắc như cô, làm một người vợ quang minh chính đại của người đó.”

Tiêu Mạch Nhiên nhếch miệng cười khổ.

“Cô luôn nói vì sự xuất hiện của Lam Lam nên tôi mới xa lánh cô, thực ra không phải vậy, cho dù không có Lam Lam thì hai chúng ta cũng không có khả năng. Trước giờ tôi chưa từng có tình cảm đặc biệt gì với cô, nhưng với Lam Lam thì khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì tôi đã thích cô ấy rồi, những điều này đều đã được định sẵn trong sinh mệnh.”

“Định sẵn trong sinh mệnh? Hay cho câu định sẵn trong sinh mệnh!”

“Mạch Nhiên, có lẽ một vài hành động nào đó của tôi đã khiến cô hiểu lầm, bây giờ tôi có thể nói với cô rằng tất cả những gì tôi làm đều để trả ơn thôi, vì cô đã từng cứu tôi. Ngoài những điều này ra, tôi không có bất cứ tình cảm gì khác với cô, giờ cô đã rõ rồi đúng không?”

Quan Triều Viễn biết những gì mình nói rất tàn nhẫn, nhưng nếu anh không tàn nhẫn một chút thì Tiêu Mạch Nhiên không thể thoát ra khỏi tình cảm này được.

“Em rõ rồi, đã rõ hết rồi.”

“Vậy đừng cứ mê muội không tỉnh nữa, cô nên có cuộc sống tốt hơn.”

Giọng Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng như vậy.

Giọng điệu thờ ơ này khiến Tiêu Mạch Nhiên cảm thấy lạnh toát.

“A Viễn, chúng ta thật sự không có khả năng sao?”

“Đúng, không có khả năng.” Quan Triều Viễn không chút do dự.

Tiêu Mạch Nhiên tuyệt vọng nhìn Quan Triều Viễn, cho dù anh do dự một chút thôi thì cũng nói rõ rằng trong lòng anh vẫn nghĩ đến cô ta, nhưng anh lại dứt khoát đến vậy.

“Được, em hiểu ý anh rồi.”

“Nếu cô muốn hận thì cứ hận tôi là được, cho dù cô đối phó với tôi thế nào thì tôi cũng không đánh trả, cô muốn lấy mạng tôi thì tôi cũng sẽ không nói một chữ, nhưng Lam Lam vô tội.”

Quan Triều Viễn để lại những lời cuối cùng rồi dứt khoát rời khỏi quán cà phê.

Tiêu Mạch Nhiên ở yên tại chỗ, nước mắt đầm đìa.

Về đến nhà, Giản Ngọc đang dắt Tam Tam tập đi trong phòng khách. Mặc dù Tam Tam đã biết đi rồi nhưng chỉ mới chập chững.

Quan Triều Viễn vào nhà, lúc Giản Ngọc đang định lên tiếng thì Quan Triều Viễn cởi áo khoác ra.

“Cầm ra ngoài vứt đi!”

Anh ném áo khoác cho người giúp việc, còn mình thì vội vàng lên lầu xông vào phòng tắm.

“Bố cháu lên cơn rồi.” Giản Ngọc nói với Tam Tam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK