Chương 2012
Nhưng phải nói thật, đúng là Tô Lam không thể hạ quyết tâm, lòng cô cứ nhớ đến ba đứa nhỏ và Quan Triều Viễn. Dù cô có đi thì cũng không thể thoải mái nổi.
“Em đừng do dự nữa, đúng lúc mấy ngày nay chị không có gì làm, hai chúng ta đi Thái Lan chơi vài ngày! Bà mẹ ba con cũng tự cho mình một kỳ nghỉ đi.”
Điều làm Tô Lam bất ngờ là tốc độ của Mạnh Gia Gia nhanh kinh khủng, cô ấy đặt vé máy bay trên trang web với tốc độ tên lửa.
Thậm chí Tô Lam còn không cần phải chuẩn bị hành lý, hai tiếng sau Mạnh Gia Gia đã đưa Tô Lam lên máy bay rồi.
Lúc Mạnh Gia Gia lên máy bay có đăng ảnh chụp chung với Tô Lam, còn kèm thêm một câu: Cô gái suốt ngày chăm ba đứa con cuối cùng cũng bị tôi kéo lên máy bay đi nghỉ phép, go!
Tô Lam chia sẻ lại bài đăng của Mạnh Gia Gia: Nói đi là đi.
Quan Triều Viễn bên này không nhận được tin nhắn của Tô Lam cũng hơi sốt ruột, lúc anh định tiếp tục gửi tin nhắn cho Tô Lam thì Weibo gửi thông báo.
Phải biết rằng lâu rồi Tô Lam không đăng Weibo, Quan Triều Viễn lập tức mở Weibo ra xem, phát hiện cô không về nhà mẹ đẻ mà đã đi Thái Lan với Mạnh Gia Gia!
Tốc độ này!
Thầm nghĩ cô ra ngoài giải sầu cũng được, anh đừng nên làm phiền cô.
Quan Triều Viễn nghĩ vậy nên anh đến phòng Cửu Cửu, anh biết Cửu Cửu sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, chắc chắn sẽ không chịu nổi lên giường ngủ lâu rồi.
Nhưng khi anh mở cửa ra thì phát hiện cô bé vẫn đang đứng úp mặt vào tường.
“Cửu Cửu…”
Nghe giọng của Quan Triều Viễn, Cửu Cửu bắt đầu khóc thút thít, đợi đến khi Quan Triều Viễn ngồi xổm xuống, nước mắt Cửu Cửu rơi lã chã.
“Bố, bố không thương con!” Nói xong Cửu Cửu khóc nấc lên, tiếng khóc xé lòng, nước mắt cũng rơi lã chã.
Quan Triều Viễn thấy Cửu Cửu khóc dữ dội như vậy, tim anh đã vỡ từ lâu rồi, lúc trước chuyện anh không chịu nổi nhất thấy Tô Lam khóc, bây giờ chuyện không chịu nổi nhất là thấy Cửu Cửu khóc.
Anh vội ôm Cửu Cửu vào lòng ngồi lên giường: “Sao bố lại không thương con chứ?”
“Bố, bố không thương con nữa, bố hung dữ với con…”
“Chẳng phải vì con làm sai hay sao.”
Cửu Cửu nghe câu này càng khóc dữ dội hơn, khóc đến mức Quan Triều Viễn luống cuống tay chân: “Được rồi đừng khóc nữa, bố sai rồi, sau này bố sẽ không hung dữ với con nữa.”
Cửu Cửu lấy tay lau nước mắt, nhìn Quan Triều Viễn: “Bố nói thật không?”
“Đương nhiên là thật, đừng khóc nữa.” Quan Triều Viễn lấy khăn giấy lau nước mắt cho Cửu Cửu, lúc này tiếng khóc của Cửu Cửu mới từ từ ngừng lại.
“Bố, hôm nay con muốn ngủ chung với bố.” Cửu Cửu tròn mắt nhìn Quan Triều Viễn, bộ dạng đáng thương đến mức làm người ta phải đau lòng.
Quan Triều Viễn thầm nghĩ dù sao Tô Lam đã đi Thái Lan rồi nên anh dứt khoát đồng ý để Cửu Cửu ngủ chung với mình.
Bởi vì phòng ngủ bị quậy tung thành ra như vậy, nếu muốn dọn dẹp lại như hiện trạng ban đầu, chắc phải cần chút thời gian nên hai bố con ngủ ở phòng cho khách.