Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 573

Muốn cô xuống tay, cô thật sự không xuống tay được.

Mấy lần liền, hít sâu, giơ thắt lưng lên, nhưng không xuống tay được.

“Đừng giận dỗi nữa, đừng tức giận nữa, có được không?”

Quan Triều Viễn hiếm khi kiên trì, từng câu từng câu dỗ Tô Lam.

Nhưng Tô Lam lại không muốn tha thứ cho anh!

Ai bảo anh xuống tay đánh cô chứ!

Tô Lam không thèm để ý đến Quan Triều Viễn , mà đi thẳng ra cửa, ra phòng khách xem tỉ vi.

Cả một ngày, cô cũng không nói với Quan Triều Viễn thêm câu nào nữa, dường như Quan Triều Viễn cũng cảm nhận được Tô Lam vẫn đang tức giận.

Ngoan ngoãn đưa hoa quả, bưng trà rót nước cho cô, không hề oán thán.

“Được được được, tôi sang phòng dành cho khách ngủ! Em đừng tức giận, tối nay ngủ thật ngon!”

Vốn Quan Triều Viễn định tiến tới trước mặt Tô Lam, muốn hôn cô chúc ngủ ngon, kết quả bị Tô Lam trừng mắt lườm.

Anh không dám làm bừa, chỉ đành ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sáng mai sẽ không bị trói trên giường nữa.

Cô cẩn thận khóa cửa phòng ngủ, tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.

Thế nhưng sáng hôm sau…

Rõ ràng có thể cảm nhận được bên cạnh có tiếng hít thở của đàn ông, còn có ánh mắt sáng rực nhìn cô!

“A… Tô Lam hét lên.

Người vừa động đậy, không chút phòng bị, mông liền đau đớn một trận.

“A..

“Sao thế, đau mông à? Để tôi xem xem!”

“Anh đi ra!”

Tô Lam che mông mình, gầm lên với Quan Triều Viễn .

“Không phải tôi đã nói là không cho phép anh vào phòng ngủ ngủ sao? Nói không giữ lời có đúng không?”

“Em nhìn kỹ xem, đây không phải là phòng ngủ, đây là phòng dành cho khách!”

Tô Lam nhìn xung quanh, quả thật đây không phải là phòng ngủ của bọn họ, mà là phòng dành cho khách.

“Sao tôi lại ở đây?”

“Nhất định là em quá yêu tôi, nửa đêm hôm qua mộng du, sau đó đến phòng dành cho khách tìm tôi, còn muốn tôi ôm em ngủ”

Quan Triều Viễn vừa nói, vừa nhướn mày, vẻ tinh ranh toát lên qua ánh mắt.

“Không thể nào!”

“Sao lại không thể? Con người không thể nhớ chuyện xảy ra trong trạng thái mộng du”

Tô Lam không hề nhớ là mình có bị mộng du, nhưng trước kia cô luôn ngủ một mình, cho dù là có bị mộng du, cũng không biết được!

Nhìn người đàn ông trước mặt nở nụ cười tinh ranh, Tô Lam cứ cảm thấy không đúng lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK