Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 572

“Được rồi, em có thể bắt đầu rồi.”

Quan Triều Viễn đứng im tại chỗ, nhắm mắt lại.

Tô Lam giơ thắt lưng lên, giơ rất cao, phát hiện vậy mà bản thân lại không xuống tay được!

Tô Lam ơi Tô Lam, có phải cô quá kém cỏi rồi không?

Hôm qua, người đàn ông này cáu giận rồi đánh cô như thế, cô nên đánh lại chứ!

Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới âm thanh.

“Ôi mẹ ơi! Hai người chơi giỏi quá!” Dạ Bân lại cảm thán lần nữa.

Quan Triều Viễn và Tô Lam nghe thấy âm thanh, liền nhìn về phía cửa.

Trong tay Tô Lam còn cầm chiếc thắt lưng kia, cô nhanh chóng giấu thắt lưng ra phía sau.

“Từ trong phòng ngủ, chơi đến thư phòng, hai người không khỏi quá…”

Dạ Bân đã không biết dùng từ gì để hình dung nữa.

“A Viễn, tôi thật sự không nhìn ra, cậu lại là tiểu thụ nha! Tô Lam, cô nhìn có vẻ gầy yếu, vậy mà lại là công à! Được đó hai người các cậu, thật sự là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài!”

Quan Triều Viễn và Tô Lam quay mặt nhìn nhau.

“Nói linh tỉnh cái gì đó? Ai cho cậu vào đây? Ra ngoài!”

“A Viễn, hôm nay thật sự là tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác, thì ra cách cậu và Tô Lam ở cùng nhau là như này à, khiến tôi quá chấn động!”

Có nghĩ thế nào Dạ Bân cũng không ngờ được là hai người này lại chơi S.M ở nhà!

Hơn nữa, Quan Triều Viễn lại là thụ, Tô Lam mới là công!

Thật sự là mở rộng tầm mắt!

Tô Lam lập tức hiểu ý của Dạ Bân, trước kia hình như cô từng nghe Mục Nhiễm Tranh nhắc tới, bằng không cô cũng không hiểu.

“Sếp Dạ, không phải như anh nghĩ đâu, anh đừng hiểu lầm!”

Tô Lam vội vàng giải thích, mặt đã đỏ tới tận mang tai.

“Tôi tận mắt nhìn thấy đó!”

“Cái đó, thật ra… Tô Lam cũng không biết giải thích thế nào, cô ném thắt lưng xuống đất, đi thẳng ra khỏi thư phòng, quay về phòng ngủ.

Khi cô nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ, mặt lại càng đỏ hơn.

Chắc là Dạ Bân cũng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ nên mới nói như vậy!

Cô lập tức bắt đầu dọn dẹp.

Trong thư phòng.

“Tên nhóc thối, tìm tôi làm gì?” Quan Triều Viễn nói hơi khó chịu, giống như là bị làm thịt.

Đừng xấu hổ mà “Tô Lam, em còn đánh nữa không?” Quan Triều Viễn cầm thắt lưng vào phòng ngủ.

“Sếp Dạ về rồi?”

“Về rồi, sao phải gọi cậu ta là sếp Dạ? Cậu †a còn phải gọi em là bà chủ đấy!”

Quan Triều Viễn thấy biểu cảm trên mặt Tô Lam không đúng lắm, lập tức nhét thắt lưng vào tay cô.

“Được rồi, được rồi, mau đánh đi, đánh xong trong lòng em sẽ thoải mái, sẽ vui hơn!”

Tô Lam nhìn thắt lưng trong tay, lại nhìn Quan Triều Viễn .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK