Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566

Giọng điệu này hoàn toàn là biến thành một người khác!

Hơn nữa vẻ hung hãn trên mặt anh lúc nãy, đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa!

Nhất thời, Tô Lam không nói được câu nào, hiện giờ là ảo giác hay lúc nãy mới là ảo giác chứ?

Quan Triều Viễn thấy Tô Lam giữ nguyên tư thế nằm bò, lập tức đứng lên.

“Để tôi xem xem vết thương của em thế nào!”

Nói rồi Quan Triều Viễn liền định kéo chăn ra.

Tô Lam lập tức đè chăn xuống, người và chăn, cọ mạnh vào nhau, lại đau một lúc!

“A..” Tô Lam mếu.

“Mau để tôi xem xem!” Quan Triều Viễn lại định kéo chăn ra.

“Anh còn động đậy nữa! Tôi chết chung với anh!”

Đương nhiên Tô Lam không chịu, dù sao, chỗ cô bị thương cũng là mông.

Quan Triều Viễn lập tức dừng tay.

“Có cái gì mà ngại chứ, chúng ta đã kết hôn rồi, trên người em có chỗ nào mà tôi chưa thấy chứ?”

“Cút!”

Tô Lam điên tiết nhìn anh.

Không phải là vì anh vừa mới đánh cô sao?

“Vừa đánh vừa xoa có phải không? Quan Triều Viễn , không cảm thấy hành động của anh rất đáng khinh sao? Anh còn dám đánh cả phụ nữ!”

Đây là điều Tô Lam không chấp nhận được nhất.

Mặc dù trước kia Mục Nhiễm Tranh từng nói, Quan Triều Viễn rất thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, đương nhiên, Mục Nhiễm Tranh chính là vì sợ sự bạo lực của Quan Triều Viễn , nên mới sợ anh.

Có vô số lần Tô Lam lo lắng Quan Triều Viễn sẽ đánh người, nhưng không ngờ anh thật sự lại đánh cô.

“Đó không phải là vì tôi tức quá sao?”

Nghe thấy chuyện này, Tô Lam lại càng tức giận.

“Tức quá thì có thể đánh người sao? Vậy hiện giờ tôi tức lắm rồi, có phải có thể đánh anh không?”

“Có thể”

Quan Triều Viễn gật đầu cực kỳ nghiêm túc.

Điều này khiến Tô Lam không còn gì để nói.

Cô thật sự hận không thể đánh cho anh một trận, nhưng bây giờ cô nằm trên giường, căn bản không thể động đậy.

“Cho anh nợ đấy!” Tô Lam gầm lên.

“Được, tôi nợ, tôi bảo bọn họ chuẩn bị một chiếc thắt lưng y hệt như thể, còn nguyên tem mác trả cho em.”

Tô Lam đánh giá Quan Triều Viễn một lượt, sao người đàn ông này lại lật mặt nhanh thế?

Vừa khéo nhân cơ hội này, bàn luận một chút, vừa rồi khi anh xuống tay, cô căn bản không có cơ hội giải thích.

“Tôi đã nói với anh rồi, hai người chúng tôi căn bản không còn liên lạc nữa, anh ấy cầu hôn liên quan gì đến tôi? Sao anh không tìm anh ấy đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK