Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1700

“Dì bớt giả tạo đi! Đừng có vờ tỏ ra thương xót mèo khóc chuột nữa!” Lê Thấm Thấm trừng Quan Ly với ánh mắt hung tợn.

“Con xem con nói cái gì đấy hả! Dì đối xử với con tệ bạc chỗ nào à?” Lê Hán Giang lại quở mắng một trận!

Dường như Quan Ly cũng đã quen với thái độ của Lê Thấm Thấm dành cho mình: “Cũng hơn mười hai giờ rồi, để con bé về ngủ đi, trải qua nhiều như thế con bé cũng biết lỗi rồi.”

“Bà nhìn bộ dạng nó kìa, trông nó giống biết lỗi rồi à? Bà đừng khuyên tôi nữa, lần này tôi nhất định không tha cho nó!”

Lê Hán Giang quyết tâm phải cho con gái mình một bài học.

Lê Thấm Thấm đứng trong góc, chẳng nói chẳng rằng.

“Đi lên phòng nhỏ quỳ cho bố! Khi nào biết lỗi thì mới được ra! Viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ cho bố!”

Lê Thấm Thấm đi thẳng đến phòng nhỏ luôn. Căn phòng này chuyên dùng để trừng phạt cô ta, khi mẹ cô ta còn sống cũng sẽ phạt cô ta như thế.

“Mục Nhiễm Tranh, anh chờ đấy! Tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh!”

Mục Nhiễm Tranh và Phương Đóa lưu số wechat của nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện đôi câu.

Đây là lần đầu tiên Mục Nhiễm Tranh bỗng có cảm giác muốn được thân cận với một cô gái.

“Trời càng ngày càng lạnh rồi mà chưa có tuyết, vẫn còn hơi khô hanh, anh nhớ uống nhiều nước, ngâm thêm chút hoa cúc sẽ tốt hơn.”

Nhìn tin nhắn Phương Đóa gửi đến cho mình, Mục Nhiễm Tranh cảm giác mỗi tế bào trên người mình đều trở nên ấm áp.

Bỗng chốc Mục Nhiễm Tranh nghĩ đến Tô Lam, cô cũng hay nói với anh về những kiến thức trong cuộc sống.

Chẳng bao lâu sau họ hẹn gặp nhau lần thứ hai, lần này hai người họ đi xem phim. Bộ phim điện ảnh này có diễn viên Mục Nhiễm Tranh thích, vì bạn tốt nên anh bao cả rạp, nhưng trong phòng chiếu phim chỉ có mình anh và Phương Đóa.

“Nhiễm Tranh, lẽ nào hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi à? Tôi thấy bên ngoài nhiều người xếp hàng mua vé lắm mà, sao trong phòng này chỉ có mỗi hai chúng ta thế?” Phương Đóa nhìn không gian trống rỗng xung quanh.

“Bởi vì tôi bao rạp mà, tôi mua hết vé cả rạp rồi, không ai đến đâu, chỉ có hai người chúng ta thôi.”

Mục Nhiễm Tranh nghĩ có lẽ chú của anh cũng không đạt tới cấp bậc này đâu, quả thật là lãng mạn quá mà!

“À…” Vẻ khó xử hiện lên trên mặt Phương Đóa.

“Sao thế? Chỉ có hai chúng ta không tốt à?” Mục Nhiễm Tranh nhận ra đối phương không vui.

“Không phải không tốt, mà là bây giờ đang là giờ cao điểm người ta đến xem phim, hai người chúng ta xem một bộ phim mà xung quanh toàn là ghế trống, tôi cảm thấy quá lãng phí. Có rất nhiều người không mua được vé nên không xem phim được, hoặc chỉ có thể đổi xem phim khác. Hơn nữa anh tốn nhiều tiền như vậy nhưng trên thực tế chúng ta chỉ dùng có hai vé, lãng phí quá.”

Phương Đóa là cô chủ của Tập đoàn Nam Ngung, từ nhỏ đã là tiểu thư cành vàng lá ngọc, không ngờ lại có thể nói ra những lời này làm cho Mục Nhiễm Tranh vô cùng hổ thẹn.

“Lần sau tôi sẽ không thế nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK