Chương 1861
Quan Triều Viễn bước tới ôm eo Tô Lam.
“Cháu trai đẹp trai.” Tô Lam tiếp tục nói.
“Tô Lam, sáng mai em không muốn xuống giường đúng không?”
“Hì hì, anh đẹp trai, anh đẹp trai, trên đời này anh đẹp trai nhất!” Vẻ mặt Tô Lam nịnh nọt.
Lúc này, Quan Triều Viễn giật thuốc xóa sẹo từ trong tay Tô Lam rồi đứng dậy.
“Không cần em, anh tự đi!”
Anh sẽ không cho cô cơ hội này đâu!
Vừa đi đến cửa, Quan Triều Viễn quay lại đi tới trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra.
“Anh tìm gì thế?”
“Bao cao su!”
Tô Lam mắt trợn trắng nhìn lên trần nhà, đúng là ông chú nhọc lòng mà!
“Trai đơn gái chiếc cùng một phòng, lòi ra một đứa trẻ thì em nuôi cho họ à?” Quan Triều Viễn phàn nàn một tiếng rồi cầm hộp bao cao su và tuýp thuốc mỡ đi đến phòng cho khách.
Lúc này, sau khi nói ra tâm sự trong lòng, Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lê Thấm Thấm cẩn thận dè dặt tựa vào vai Mục Nhiễm Tranh, giọng nói hơi rụt rè.
“Tối nay anh về căn hộ hay là đến phòng khác ngủ?”
Mục Nhiễm Tranh mím môi cười: “Vậy em hi vọng anh về căn hộ hay là đến phòng khác ngủ?”
“Tất nhiên là em hi vọng… anh ngủ ở đây… nhưng chú anh với Tô Lam chắc sẽ không…”
Có thể chấp nhận họ bên nhau đã không dễ dàng gì rồi, sẽ để họ ở chung một phòng sao?
“Hôm nay anh không đi đâu hết, chỉ ở đây với em.”
Lê Thấm Thấm lập tức vui như mở cờ trong bụng, Mục Nhiễm Tranh nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Lê Thấm Thấm, anh đưa tay ra ôm lấy mặt cô rồi thuận thế hôn lên, Lê Thấm Thấm cũng không từ chối.
Xa nhau quá lâu, không dễ gì mới có nụ hôn này, xen lẫn với nó là những suy nghĩ miên man của họ.
Hôn một lúc, hơi thở hai người bắt đầu trở nên gấp gáp.
“Thấm Thấm, chân em…” Mục Nhiễm Tranh vẫn rất tỉnh táo, anh vẫn nhớ chuyện Lê Thấm Thấm đang bị thương, nhưng nỗi nhớ tích tụ lại khiến lồng ngực anh như bốc cháy, nhất định phải dập lửa.
“Không… sao, lát nữa anh đừng đụng vào, cẩn thận một chút.”
“Được…”Mục Nhiễm Tranh nhẹ nhàng đặt Lê Thấm Thấm xuống giường.
Lúc hai người đang hôn nhau khó mà tách ra được thì tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc.
Họ như tỉnh cơn mê, quần áo của Lê Thấm Thấm đã cởi ra một nửa, cô hoảng hốt lo sợ nhìn Mục Nhiễm Tranh.
“Làm… làm thế nào bây giờ?”
Mục Nhiễm Tranh lập tức lấy chăn đắp lên người Lê Thấm Thấm: “Mau nằm xuống!”
Lê Thấm Thấm lập tức ngoan ngoãn lấy chăn trùm lên mặt mình.
“Đến đây!” Mục Nhiễm Tranh đáp lại một tiếng, mặc quần áo của mình vào rồi vội đi đến cửa.
Mở cửa ra, thấy Quan Triều Viễn vẫn giống như thấy kẻ địch mạnh.