Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 399

Ngược lại, từ đề tài đến diễn viên, “Âm thanh hoa nở” đều không bằng “Niết bàn”, phạm vi đối tượng đón xem vốn đã hẹp, diễn viên nổi tiếng ngoài Mục Nhiễm Tranh, cũng không còn đảm bảo phòng vé nào nữa.

Vì thế, người khác đều cực kỳ không coi trọng bộ phim điện ảnh này, thậm chí có người còn nói bộ phim này mà lấy được vài chục triệu lượt xem là đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Bất luận người khác nói thế nào, Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh đều cố hết sức tuyên truyền.

Tiếc rằng ngân sách có hạn, nơi tổ chức hoạt động tuyên truyền cũng cực kỳ đơn giản, người hâm mộ của Mục Nhiễm Tranh kháng nghị ầm ầm.

Đều cảm thấy bộ phim điện ảnh này hỏng rồi.

Hôm đó lại chạy tới một nơi khác, không khí ở hiện trường gần như đông cứng, may là người hâm mộ của Mục Nhiễm Tranh ủng hộ, bằng không đến người cũng không có, vậy thì quá mất mặt.

Tối đến, Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh ngồi máy bay quay lại thành phố Z.

“Tô Lam, tôi tiễn cô về nhá?”

“Không cần đâu, lát nữa lão Trần đến đón tôi.”

“Cái gì? Hiện giờ lão Trần phụ trách đưa đón cô sao?

Người lái Rolls-Royce Holdings kia sao?”

Mục Nhiễm Tranh trợn to mắt nhìn Tô Lam.

“ừ”

“ĐM! Chú tôi cũng quá… nhớ lúc trước, tôi nói muốn mượn chiếc xe đó của chú ấy đi thử, chú ấy không chịu!

Tôi còn chưa từng lái Rolls-Royce Holdings có được không? Được rồi, tôi đi đây!”

Mục Nhiễm Tranh hậm hực rời đi.

Chú anh quả thật không nghĩa khí!

Sau khi Mục Nhiễm Tranh đi, cô cứ đợi lão Trần mãi, nhưng chờ lên chờ xuống, nhưng không thấy lão Trân xuất hiện.

€ô hơi sốt ruột, liền bắt đầu gọi điện cho lão Trần.

“Phu nhân, thật là ngại quá, nửa đường bị hỏng xe, tôi đang nghĩ cách liên lạc với người khác, hay là cô chờ thêm một chút.”

“Không cần nữa đâu, lão Trần, chú không cần đến đón tôi nữa, tôi tự bắt xe về, tự chú cẩn thận chút”

“Vậy cũng được, phu nhân”

Tô Lam xách hành lý đi ra ngoài bắt xe, bỗng một chiếc xe taxi đỗ trước mặt cô, cô cũng không nghĩ nhiều, ngồi lên xe.

“Bác tài, khu Rainbow, anh đỗ ở gần đó là được”

Trên mặt tài xế lộ ra nụ cười gian xảo, sau đó đáp một tiếng.

Tô Lam cũng đã mệt, sân bay cách khu Rainbow tận một tiếng đi xe, cô liền nhắm mắt định ngủ một lát.

Thế nhưng, cô vẫn chưa ngủ đã cảm thấy chiếc xe dừng lại.

Vị trí của sân bay nhất định sẽ ở nơi cách thành phố rất xa, thành phố Z cũng như vậy, ra khỏi sân bay đi về phía đông chính là trung tâm thành phố, còn về phía nam sẽ là khu ngoại thành vắng vẻ.

Xe bỗng dừng lại, Tô Lam giật mình tỉnh giấc.

Cô nhìn ra bên ngoài, bên ngoài tối đen như mực!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK