Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2002

“Ơ…” Quan Triều Viễn nhìn sắc mặt Tô Lam thì quay đầu nói với Cửu Cửu: “Mẹ cũng muốn bố ngủ cùng. Cửu Cửu ngoan, tối nay con tự ngủ đi.”

“Mẹ lớn như vậy còn cần người khác ngủ cùng à?”

Cửu Cửu nhìn Tô Lam với vẻ ghét bỏ.

Tô Lam khoanh tay nhìn nhóc ranh ma Cửu Cửu này, “Bố con là chồng mẹ, đương nhiên phải ngủ cùng với mẹ rồi!”

Có đôi khi Tô Lam cũng sẽ lý luận với Cửu Cửu, nếu không con nhóc ranh ma này sẽ càng lúc càng coi trời bằng vung.

Cửu Cửu lập tức ôm lấy Quan Triều Viễn, “Bố, vậy bố làm chồng con được không?”

Hình ảnh này trông rất quen.

Tô Lam phải than thở, đúng là phong thủy luân chuyển.

“Bố, bố, bố làm chồng con đi!”

Quan Triều Viễn nghe vậy, đầu thật sự muốn to lên gấp đôi!

“Bố con là chồng mẹ nên không thể làm chồng con được, con quay về phòng ngủ đi!”

Tô Lam nói tiếp.

Cửu Cửu ỷ vào sự cưng chiều của Quan Triều Viễn đối với mình, vẫn chưa từ bỏ ý định, “Bố, bố nói xem bố là chồng ai?”

Quan Triều Viễn đúng là dở khóc dở cười nhìn con gái cưng của mình, “Bố đương nhiên là chồng của mẹ rồi. Cửu Cửu ngoan, con quay về phòng ngủ đi.”

“Hừ, con không thèm để ý tới bố nữa!” Cửu Cửu từ trong lòng Quan Triều Viễn giãy giụa xuống giường, lắc cái mông núng nính thịt ra khỏi phòng ngủ.

Từ sau khi có con gái, Quan Triều Viễn lại có thêm một nhiệm vụ đau đầu là dỗ con gái. Có đôi khi anh cảm thấy dỗ Cửu Cửu còn khó hơn cả dỗ Tô Lam.

Quan Triều Viễn gãi đầu rồi vén chăn leo lên giường, “Em nói xem, em cứ tính toán với con bé làm gì? Sau này anh lại phải dỗ con bé. Em đâu phải không biết Cửu Cửu còn dỗ hơn em.”

Tô Lam nghe vậy lại càng không vui. Có người phụ nữ nào muốn tranh chồng với con gái mình chứ?

Còn không phải vì Quan Triều Viễn thường quá nuông chiều Cửu Cửu, mới tạo thành tình cảnh như vậy sao?

“Là em tính toán với con bé à? Em nói không đúng sao? Anh cam tâm tình nguyện dỗ con bé, đáng đời anh! Tất cả đều tại anh quá nuông chiều nó thôi!” Tô Lam tức giận nằm quay lưng về phía Quan Triều Viễn.

“Anh đáng đời, anh chiều con bé, anh cũng chiều em, anh đúng là đáng đời!” Quan Triều Viễn vừa tắt đèn lại kéo Tô Lam vào trong lòng mình.

“Anh làm gì vậy?”

“Em nói xem anh làm gì? Anh có thể làm gì chứ?” Quan Triều Viễn nghiêng người đè Tô Lam dưới thân.

Con nhiều lại càng có nhiều chuyện phải lo nên phương diện giường chiếu của Quan Triều Viễn và Tô Lam thật sự ít hơn. Hôm nay hiếm khi con ranh con không quấy rối, hai người có thể điên loan đảo phượng một lần.

Sau một cuộc mây mưa, Quan Triều Viễn bế Tô Lam vào phòng tắm. Khi hai người cùng quay lại giường, trên mặt cô vẫn còn đỏ bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK