Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2014

Quan Triều Viễn ôm Tiểu Thất lên: “Con có phải đàn ông con trai không vậy? Sao thích khóc thế? Không chịu uống thuốc thì chỉ có thể tiêm thôi, bố ôm con tiêm được không?”

“Không không không, đừng tiêm mà, bố, đừng tiêm mà!”

Cũng vì cậu bé mới sinh ra đã ở với gia đình họ nên đã có tình cảm từ lâu rồi, nếu không nghĩ đến đứa trẻ anh đang ôm trong lòng không phải con ruột của anh, Quan Triều Viễn đã vứt thằng bé đi rồi.

Bác sĩ đã chuẩn bị ống tiêm, Quan Triều Viễn thấy thế không còn cách nào khác đành phải đặt Tiểu Thất lên giường, vài người cùng đè cậu bé xuống, cuối cùng cũng tiêm xong.

“Sếp Quan, nếu đứa trẻ cứ khóc mãi, nhiệt độ cơ thể không giảm thì anh phải nghĩ cách gì đó để cậu bé đừng khóc nữa, hơn nữa cậu bé đã bị viêm họng rồi, nếu cứ khóc tiếp sẽ càng viêm nặng hơn.”

Quan Triều Viễn đã suy nghĩ đủ mọi cách mới làm Tiểu Thất không khóc nữa, có lẽ cậu bé đã khóc mệt rồi nên thiếp đi ngay.

Lúc này Quan Triều Viễn mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm rồi, không ngờ một đứa con trai mà lại làm anh phải sứt đầu mẻ trán.

Sáng hôm sau tình hình Tiểu Thất đã cải thiện, công ty có việc nhưng Cửu Cửu cứ đòi đi theo anh, không chịu rời dù chỉ một bước.

Quan Triều Viễn đành phải đưa Cửu Cửu đến công ty, đây không phải lần đầu Cửu Cửu đến công ty nên khá quen thuộc với nơi này.

Nhưng Quan Triều Viễn chuẩn bị họp không yên tâm để cô bé một mình trong văn phòng nên tìm một cô thư ký trong bộ phận thư ký chịu trách nhiệm trông Cửu Cửu.

Thư ký Chung Nhan mới đến rất đẹp, dáng người cũng rất tuyệt, người trong công ty đều nói cô ta là báu vật. Đối diện với những báu vật thế này, từ trước đến nay Quan Triều Viễn luôn tránh xa nhưng trong bộ phận thư ký, chỉ có mình cô ta là nữ, những người còn lại thì đang bận nên đành phải gọi cô ta đến.

“Cô cứ ở đây trông con bé là được, hôm nay cô cứ giao hết công việc cho người khác. Nếu có người có ý kiến thì cứ nói là lệnh của tôi, nếu Cửu Cửu thấy chán thì cứ đưa con bé đi vòng vòng nhưng không được ra khỏi công ty.”

Quan Triều Viễn dặn hết từng chuyện.

“Vâng, Sếp Quan, anh cứ yên tâm đi họp đi, nhất định tôi sẽ chăm sóc cô chủ thật tốt.”

Quan Triều Viễn xoa đầu Cửu Cửu: “Bố đi họp nha, con phải nghe lời đó, chờ bố về.”

“Con biết rồi, bố ơi, yêu bố!” Cửu Cửu hôn lên má Quan Triều Viễn một cái.

Nụ hôn ngọt ngào muốn chết!

Vốn dĩ Quan Triều Viễn đang cực kỳ mệt mỏi vì Tiểu Thất bị bệnh, giống như bỗng có được nguồn năng lượng dồi dào.

Quan Triều Viễn yên tâm về Cửu Cửu rồi đi họp.

Thật ra Chung Nhan rất đau đầu, phụ nữ ở lứa tuổi như cô ta sao lại thích con nít được chứ, nhưng không còn cách nào khác, đối phương là công chúa nhỏ của Sếp Quan.

“Dì ơi, dì đẹp quá!”

Câu này làm Chung Nhan thấy hơi ngại, xem ra công chúa nhỏ nhà Sếp Quan cũng không khó chiều như cô ta nghĩ.

“Thế hả?” Chung Nhan ngồi xổm xuống nhìn Cửu Cửu.

“Dì ơi, màu son của dì đẹp thật, rất hợp với dì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK