Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2153

Không đúng a, anh hai đây là đang gây khó dễ nhat Nhưng mà từ trước đến giờ, anh vẫn luôn biết cái tính khí đó của ông cụ Quan mà, miệng cứng nhưng tim lại mềm, cũng không đến mức khiến anh phải nổi giận với ông ấy.

Vậy rốt cuộc là ai đã chọc giận anh hai rồi hả?

Nhìn thấy Quan Triều Viễn không nói gì, nhưng áp lực không khí quanh người anh thì càng ngày càng thấp đi, Thẩm Tư Huy và bọn người kia nhìn nhau một cái: “Thế thì bọn em ra ngoài chuẩn bị một ít cháo trắng, lát nữa bọn em sẽ mang vào.”

Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại Quan Triều Viễn và Lục Anh Khoa hai người bọn họ.

Mặc dù Lục Anh Khoa mũi bầm mặt sưng, nhưng đó đều là những vết thương ngoài da, không có bị thương tới bên trong xương cốt. Lúc này, anh ta nhìn thấy môi của Quan Triều Viễn cũng đã trắng bệch ra rồi, nên đứng dậy đi đổ một ly nước cho anh.

Quan Triều Viễn vẫn luôn giữ im lặng từ nấy đến giờ đột nhiên mở lời hỏi: “Người phụ nữ kia, đã đến đây chưa?”

Động tác trên tay của Lục Anh Khoa đột nhiên dừng lại một chút, anh ta biết rằng người phụ nữ mà cậu chủ đang nói đến chính là Tô Lam.

Nhưng mà trước khi rời đi thì Tô Lam đã từng dặn dò anh ta, tuyệt đối không thể nói cho Quan Triều Viễn nghe về chuyện của hai người bọn họ…

Sau khi phân vân và lưỡng lự một hồi lâu, Lục Anh Khoa vẫn là thành thật mà trả lời: “Mợ chủ chưa có đến.”

Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cục tức đang nghẹn lại: Nói cách khác, trong hai ngày mà anh hôn mê, cô không đến đây để thăm anh sao?

Mãi đến lúc này, Lục Anh Khoa mới mới chợt hiểu ra: Hóa ra vừa ¡ cậu chủ gây chuyện cả buổi trời, là bởi vì mợ chủ không có tới thăm cậu chủ sao?

Nhưng mà..

Cậu chủ lúc đó bị mất khống chế, bị dày vò cả một đêm, lại ở trên giường nằm hết một ngày một đêm mới có thể miễn cưỡng mà bò dậy được.

Cũng đã như thế này rồi, ai mà còn dám hy vọng mợ chủ sẽ đến đây thăm cậu chủ nữa hả?

Lục Anh Khoa cẩn thận mà bưng cốc thủy tinh đến trong tay Quan Triều Viễn, có chút phân vân thăm dò hỏi: “Cậu chủ, nếu không thì bây giờ thuộc hạ sẽ đi báo cho mợ chủ biết…”

“Không cần đâu, ra ngoài.’ Lúc này sắc.

mặt của Quan Triều Viễn vô cùng lạnh lùng, thậm chỉ cả cốc nước cũng lười đưa tay ra lấy.

Đi theo anh nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết cơn giận của cậu chủ lúc này đây đã dâng lên cực điểm rồi, Lục Anh Khoa cũng không nói thêm gì, sau khi đặt cốc nước sang một bên liền xoay người rời đi.

Lục Anh Khoa vừa mới bước ra khỏi của phòng, bọn Thẩm Tư Huy nhanh chóng tụ tập lại: “Sao vậy?”

Đối mặt với đôi mắt mong chờ của mọi người, Lục Anh Khoa có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Tân Tấn Tài vỗ tay lên đùi một cái: “Tôi đã nói rồi mà, sau khi anh ấy tỉnh lại, quả nhiên sẽ quên hết sạch mọi chuyện điên cuồng xảy ra lúc đó rồi.”

Vẻ mặt Lục Anh Khoa lạnh lùng: “Hơn nữa giờ anh ấy còn đang tức giận mợ chủ, trách cô ấy không đi thăm anh ấy.”

“Người ta đã bị anh ấy chỉnh đốn thành như vậy, đổi lại là tôi thì đã sớm cầm theo thanh đao dài bốn mươi mét mà chém anh ấy thành thịt vụn rồi, còn đi thăm anh ấy, mơ đi!” Tân Tấn Tài xoa xoa tay, tức giận mà nói, giọng điệu tràn đầy đồng cảm và thương xót cho Tô Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK