Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1964

Anh nhếch miệng nhưng không nhắc đến vết thương, “Rốt cuộc em muốn anh phải thế nào? Chẳng phải lúc đó anh cũng không còn cách nào khác sao? Anh để em trong ngục không quan tâm đến em thì em vui à?”

Thực ra Tô Lam cũng biết chắc chắn là Quan Triều Viễn không có cách, nhưng trong lòng cô không vượt qua rào cản này được.

Anh nặng lời với Tam Tam quá.

“Anh có biết bây giờ con trai không nói với em một câu nào không? Thằng bé thay đổi rồi, hoàn toàn biến thành một người khác.”

“Thằng bé còn nhỏ, hôm đó bị dọa sợ thôi, mấy hôm nữa là ổn!” Quan Triều Viễn không cho là đúng.

Tô Lam ngước đôi mắt ngấn nước lên: “Đây là những lời một người bố nên nói sao? Nếu không phải vì những lời anh nói hôm đó quá nghiêm trọng thì Tam Tam cũng không đến nỗi bài xích người mẹ là em!”

Quan Triều Viễn đưa tay muốn lau nước mắt cho Tô Lam, Tô Lam dứt khoát đẩy tay anh ra.

“Lúc em ở trong ngục, em chưa từng nghĩ anh sẽ thật sự lấy con trai để đổi mạng của em. Trước đây anh luôn cảm thấy Tam Tam làm phiền thế giới hai người của chúng ta, em tưởng rằng cùng lắm anh chỉ thấy bực mà thôi, không ngờ anh lại thật sự có thể vứt bỏ thằng bé. Anh còn nói với thằng bé những lời quá đáng như vậy, gì mà không cần thằng bé nữa, anh có thể không cần thằng bé nhưng em thì không thể!”

Quan Triều Viễn im lặng đi tới đầu giường rồi ngồi xuống, anh có hơi không chịu nổi.

“Em cảm thấy anh nói quá đáng, vậy những lời em nói không quá đáng sao? Cái gì gọi là thà chết trong ngục, em chết thì anh làm thế nào? Em không suy nghĩ đến cảm nhận của anh một chút sao?

Tô Lam biết Quan Triều Viễn liều lĩnh cứu cô nhưng cô lại nói là mình thà chết, câu này cũng làm người ta rất tổn thương.

“Vậy anh cũng không nên lấy Tam Tam để đổi lấy mạng của em! Em không cần con trai đổi lấy mạng của em!”

“Mạng của em chính là mạng của anh, mạng của con trai cũng là mạng của anh, em muốn anh phải chọn thế nào? Với Butt thì mạng của em không đáng giá, ông ta có thể giết em bất cứ lúc nào, nhưng Tam Tam thì không thế, Tam Tam có giá trị để ông ta lợi dụng! Tam Tam có thể kéo dài thời gian, nhưng em thì không thể!”

Nghe thấy những lời này, Tô Lam hoàn toàn sững sờ, cô không biết Quan Triều Viễn nghĩ như vậy.

“Vậy… Vậy anh định làm thế nào?”

“Anh có thể làm thế nào nữa, cứu em ra trước, lo cho em ổn thỏa rồi lại tìm cơ hội cứu con trai! Butt muốn lợi dụng Tam Tam, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không lấy mạng của thằng bé, chẳng lẽ anh sẽ không cứu con trai của mình sao?”

Tô Lam lại sửng sốt, sao đột nhiên cô có cảm giác như mình làm hỏng chuyện lớn nhỉ?

Quan Triều Viễn cúi đầu, trong mắt có thứ long lanh, nhớ lại tình hình hôm đó, trong lòng anh cũng rất chua xót.

“Em tưởng anh dễ chịu sao? Vì anh nói ra những lời này nên trong lòng anh sẽ dễ chịu sao? Lần đầu tiên anh thấy con trai cần anh như vậy nhưng anh lại không thể làm được gì…”

Mấy hôm nay Quan Triều Viễn luôn nằm mơ, luôn mơ thấy cảnh tượng hôm đó.

Tô Lam đi tới trước mặt Quan Triều Viễn rồi ôm lấy đầu anh.

“Đã qua cả rồi.”

“A…” Quan Triều Viễn giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK