Chương 1829
Anh quyết định trêu Lê Thấm Thấm.
“Mắt nhìn phụ nữ của anh chẳng ra sao cả, nếu không anh sẽ không đi thích một cô ngốc.”
Lê Thấm Thấm nghe Mục Nhiễm Tranh nói vậy, đoán chắc rằng cuộc hôn nhân giữa Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá không được hạnh phúc, cô vỗ đùi thật mạnh.
“Em nói mà, cô ấy ngu ngốc thật, ai thèm loại phụ nữ như vậy, cưới về nhà làm gì, không có chút tình thú nào hết, chắc sẽ làm anh chán chết nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh lẳng lặng nghe, vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
“Cô ta không những ngu ngốc, anh không thấy cô ta còn có vấn đề hả?” Lê Thấm Thấm chỉ vào đầu mình, “Chỗ này có vấn đề.”
“Đúng là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn.”
“Em nói trúng rồi đúng không? Anh nói anh đi, sao lại thích một cô gái như vậy?”
“Đúng rồi, em nói xem sao anh lại thích một cô gái như vậy nhỉ?”
Mục Nhiễm Tranh thích thú nhìn Lê Thấm Thấm chằm chằm.
Lê Thấm Thấm sờ mặt mình: “Vậy anh nói xem em đẹp hay cô ấy đẹp?”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu quan sát Lê Thấm Thấm thật kỹ.
Dường như Lê Thấm Thấm cũng nghiêm túc cực kỳ, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào Mục Nhiễm Tranh.
“Giống nhau.”
“Giống nhau? Sao lại giống nhau được? Mắt anh có vấn đề hả?”
Mục Nhiễm Tranh cười khẽ: “Giống nhau thật mà.”
“Anh nhìn hai mí của em này!” Lê Thấm Thấm sát lại gần Mục Nhiễm Tranh, chỉ vào mắt mình, “Chắc chắn hai mí của cô ấy không đẹp bằng em đúng không? Nhìn mắt em nữa này, mắt em có hồn đến vậy, có hồn hơn cô ta nhiều đúng không? Còn mũi, miệng em nữa, anh quan sát cho kỹ đi!”
Mục Nhiễm Tranh cười tươi hơn.
“Anh đừng cười nữa! Em đang nghiêm túc lắm đấy!” Lê Thấm Thấm là cô gái quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, đặc biệt là không thể thua tình địch của mình được!
Đã thua người rồi mà đến nhan sắc cũng thua thì thôi cô đừng sống nữa!
Mục Nhiễm Tranh vẫn bình tĩnh tự nhiên trả lời: “Giống nhau thật mà.”
Lê Thấm Thấm không thể nhịn được nữa, cô vỗ đùi mình thật mạnh.
“Vợ anh đâu có ở đây, dù anh thấy vợ mình đẹp hơn em thì anh nói dối lừa em cũng được mà! Sao anh lại vậy cơ chứ!”
“Giống nhau mà, bảo anh phải so thế nào?”
“Sao lại giống nhau được?” Lê Thấm Thấm sắp phát điên rồi.
“Em bảo anh phải so em với em, đương nhiên là giống nhau rồi.”
“Cái gì mà so em với em…” Lê Thấm Thấm nói được một nửa rồi không nói nữa, cô quay đầu ngạc nhiên nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Ý anh là sao?”
“Ý trên mặt chữ.”
Mặt Lê Thấm Thấm lập tức đỏ như mây hồng.
Em bảo anh phải so em với em, đương nhiên là giống nhau rồi.
Lê Thấm Thấm phân tích câu này thật kỹ, chẳng lẽ ban nãy người mà Mục Nhiễm Tranh nói là mình?