Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1612

“Mẹ, khiến mẹ phải vất vả rồi, quà cưới gì chứ ạ? Cả nhà chúng ta đoàn tụ là món quà tốt nhất rồi.”

Buổi tối hôm đó mọi người đều vui vẻ thoải mái, Tô Lam uống hơi nhiều, cuối cùng Quan Triều Viễn bế cô về phòng.

Dưới sự kích thích của men rượu, họ ôm hôn đắm đuối sau đó lên giường và làm chuyện xấu hổ.

Đây thực sự là một chuyện rất tuyệt vời.

Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy vào sáng hôm sau là lao vào bếp để làm bữa sáng cho mọi người.

“Tô Lam, chỉ cần chuẩn bị cho ba người các con là được.”

Giọng của Mục Chỉ Huyên vang lên từ phía sau.

Tô Lam quay lại nhìn mẹ chồng, “Mẹ, không sao đâu, mấy người cũng thế cả thôi mà.”

“Không, bọn mẹ phải đi luôn rồi.”

“Vội thế mẹ? Mọi người trở về có việc gì sao? Nếu như không có thì ở lại thêm vài ngày đi ạ.”

Mục Chỉ Huyên lắc đầu, “Đêm qua là bữa cuối cùng của chúng ta ăn cùng nhau.”

Nụ cười của Tô Lam hơi cứng lại, “Mẹ có ý gì vậy ạ?”

“Chúng ta thật sự phải rời đi, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.” Mục Chỉ Huyên biết câu này nói ra rất tàn nhẫn, nhưng bà vẫn phải nói ra.

“Tại sao chúng ta không thể gặp lại nhau?”

Tô Lam có chút bối rối, “Mẹ, nếu mọi người thấy đến thăm chúng con rất phiền phức thì chúng con có thể đến thăm mọi người mà, tại sao lại không thể gặp mặt chứ?”

Mục Chỉ Huyên bước đến trước mặt Tô Lam và nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

“Con à, chúng ta vốn dĩ không phải người trong cùng một thế giới, bây giờ đã đến lúc chia xa rồi.”

“…”

“Tiểu Mục đã gỡ bỏ phong ấn, thằng bé có thể ở lại xã hội loài người mãi mãi. Nếu chúng ta ép buộc thằng bé trở lại thế giới của ma cà rồng, hoặc cố đến thăm thằng bé thì sẽ không tốt cho cả con và thằng bé. Một khi bị phát hiện thì hậu quả không thể tưởng tượng được.”

“Chúng ta có thể cẩn thận hơn, mẹ yên tâm đi…”

Mục Chỉ Huyên nhẹ nhàng che miệng Tô Lam.

“Con à, chấp nhận hiện thực đi, các con phải trở về thế giới của mình, chúng ta phải trở về thế giới của chúng ta, con và Tiểu Viễn đã có con rồi, sau này con sẽ giải thích với đứa bé như thế nào? Chẳng lẽ con còn muốn nói với bọn trẻ rằng bố của chúng là con của ma cà rồng và con người sao, ông bà nội của chúng đều là ma cà rồng…”

Tô Lam cúi đầu im lặng, bởi vì bọn trẻ còn rất nhỏ, cô cũng không cân nhắc vấn đề này.

Tam Tam đã hơn một tuổi rồi, ước chừng một thời gian nữa thằng bé sẽ có ký ức, có thể sẽ đến tuổi một vạn câu hỏi vì sao, đến lúc đó chắc chắn thằng bé sẽ hỏi tại sao ông bà ngoại lại trẻ như vậy, tại sao họ lại biết bay, có thể chạy nhanh như vậy…

“Tô Lam, con là một cô gái tốt, mẹ biết con và Tiểu Viễn chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Tô Lam nhào vào vòng tay của Mục Chỉ Huyên, bố mẹ cô đều không còn nữa, từ lâu cô đã coi Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo như bố mẹ của mình rồi.

Cuối cùng cũng có bố mẹ của mình, có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng vẫn không được.

“Được rồi, đừng buồn, chúng ta sẽ luôn ở trong lòng các con không phải sao? Mẹ không làm mất nhiều thời gian của con nữa, con đi tạm biệt Kiêm Mặc đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK