Chương 1903
Nhưng Mục Chỉ Huyên chỉ ngẩn mặt ra, nhìn về phía trước.
Quan Hạo đứa tay ra, quơ quơ trước mặt bà: “Đã có chuyện gì vậy?”
“Tô Lam sắp gặp chuyện không may.” Mục Chỉ Huyên cố gắng lắc đầu: “Em cũng không biết cụ thể là chuyện gì, em chỉ thấy Tô Lam ôm bụng bầu bỏ trốn.”
Bản thân Tô Kiêm Mặc cũng đã từng được chứng kiến lời tiên tri của Mục Chỉ Huyên, từ trước tới giờ, Mục Chỉ Huyên luôn tiên đoán rất chuẩn, vậy chẳng lẽ Tô Lam sẽ thật sự gặp chuyện bất trắc gì đó?
“Không được, em phải gọi cho Tiểu Viễn ngay!” Mục Chỉ Huyên hốt hoảng chạy đến bàn trà, cầm điện thoại trên bàn trà lên.
Ôn Họa lại đến cản bà ấy lại.
“Chúng ta đã nói là sẽ không bao giờ liên lại lại với chúng nó rồi còn gì. Làm như vậy chỉ tổ hại đến chúng nó thôi.” Ánh mắt của Quan Hạo rất tỉnh táo, rất kiên định.
“Nhưng mà em đã thấy là Tô Lam và đứa bé trong bụng nó sẽ gặp nguy hiểm, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi yên mặc kệ chuyện đó?” Mục Chỉ Huyên hoảng hốt, mặc dù đã thống nhất là sẽ cắt đứt liên lạc với nhau, nhưng dù sao thì đấy cũng là con ruột của mình.
Nếu như họ sống bình yên thì không sao, nhưng bây giờ bà biết rõ là họ sẽ gặp chuyện.
“Họ sống ở xã hội loài người thì kiểu gì cũng sẽ phải vượt qua những bài kiểm tra như vậy thôi, thỉnh thoảng thì cũng nên gặp một vài thử thách, không thể sống thuận buồm xuôi gió quá được.” Quan Hạo lấy điện thoại từ tay của Mục Chỉ Huyên.
“Chồng ơi, nhưng mà em…”
“Anh biết em đã thấy chuyện đó, Tiểu Viễn là đại gia bạc tỷ, bản thân nó là cây to thì phải đón gió lớn, chắc là có chuyện bắt cóc gì đó thôi. Tiểu Viễn nó có bản lĩnh như vậy thì kiểu gì cũng sẽ giải quyết được vấn đề này thôi. Hơn nữa, em cũng đã tiên đoán được là Tô Lam sẽ sinh ra hai đứa bé vậy tức là đứa bé này của Tô Lam sẽ bình an chào đời.”
Nghe thấy Quan Hạo nói vậy thì Mục Chỉ Huyên cũng thấy yên tâm hơn phần nào, bình thường thì những chuyện bà đã tiên đoán được thường sẽ không thay đổi, lần trước bà cũng đã tiên đoán rằng Tô Lam sẽ sinh hai đứa con, dù Quan Triều Viễn đã bảo là không muốn sinh thêm con nhưng cuối cùng thì Tô Lam vẫn mang bầu.
Nhưng dù nói vậy thì Mục Chỉ Huyên vẫn không muốn để chuyện gì bất trắc xảy đến với Tô Lam.
“Yên tâm đi, đứa bé này sẽ bình an chào đời thôi, chẳng qua là quá trình sẽ hơi gian nan một chút, đối với hai đứa nó thì có vài thử thách cũng không phải là chuyện xấu.”
Quan Hạo dẫn Mục Chỉ Huyên về phòng ngủ.
Tô Kiêm Mặc ngồi một mình ở ghế sofa, cảm thấy rất lo lắng, dù sao thì đây cũng là chị gái cậu, mặc dù kết quả cuối cùng là tốt, nhưng cậu cũng không muốn quá trình mang thai của cô có vấn đề gì bất trắc cả!
Cậu lấy điện thoại từ túi ra, vừa chuẩn bị gọi cho Tô Lam thì giọng của Quan Hạo lại vọng lại từ trên lầu xuống.
“Phải biết cách tuân thủ các quy tắc.”
Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu lên nhìn Quan Hạo: “Con…”
“Bố biết là con đang rất lo lắng, bố cũng rất lo cho họ, nhưng lo lắng thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả, mặc dù giờ con nói cho họ là họ sắp gặp nguy hiểm thì cũng chẳng thể tránh khỏi chuyện đó được, những gì đã được tiên đoán kiểu gì cũng sẽ xảy ra thôi.”
Tô Kiêm Mặc gật đầu: “Vâng con biết rồi.”