Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1958

“Chuyện thế gian ai mà nói rõ được, giống như Kiêm Mặc khi còn sống trái tim luôn không khỏe, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, đâu ai ngờ sau khi trở thành ma cà rồng, thằng bé lại ma cà rồng có khả năng đặc biệt chứ.”

Mục Chỉ Huyên ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi khi nghe thấy những điều này, không ngờ Tô Kiêm Mặc là ma cà rồng có khả năng đặc biệt.

Hơn nữa khả năng đặc biệt này đúng là rất đáng sợ, nói đây là khả năng có thể hủy diệt thế giới cũng không ngoa.

Cả một tòa lâu đài của Dark Mountain lại bị phá hủy chỉ trong chớp mắt.

Năng lực này cũng rất thần kỳ, cậu có thể bảo vệ người mà cậu muốn bảo vệ, tòa lâu đài sụp đổ ngay trước mặt Quan Triều Viễn và Tô Lam nhưng hai người họ không hề bị ảnh hưởng.

Butt chết trong lâu đài, những người khác trong lâu đài phần lớn đều không chết, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ.

Kể từ đó, Dark Mountain bị diệt vong, thế giới ma cà rồng cũng không còn Dark Mountain nữa, người của Dark Mountain lần lượt trốn chạy khỏi đây.

Thậm chí Love Valley còn nhận một vài người giúp việc trước đây của Dark Mountain.

Ai cũng biết Tô Kiêm Mặc là ma cà rồng có khả năng đặc biệt, từ đó cũng không ai dám động đến Love Valley nữa, thậm chí một vài người yêu hòa bình cũng lần lượt đến nương nhờ nơi này.

“Em đi xem Tiểu Viễn.” Mục Chỉ Huyên nói xong thì đứng dậy đi lên lầu.

Quan Triều Viễn vẫn ở phòng ngủ trước đây của anh, lúc anh mở mắt thì thấy bên cạnh mình không có Tô Lam.

Cửa mở ra, Mục Chỉ Huyên đi vào thì thấy Quan Triều Viễn đang mở mắt.

“Tỉnh rồi à?”

“Lam Lam đâu?”

“Con bé không sao, con bị thương khá nặng, đừng dậy.” Mục Chỉ Huyên đi tới trước giường rót cho Quan Triều Viễn một ly nước, “Xương sườn lại gãy rồi, lần này con ngoan ngoãn chút đi.”

“Lam Lam thật sự không sao à?” Quan Triều Viễn vẫn hơi lo lắng.

“Sao ngay cả mẹ nói mà con cũng không tin thế? Con bé không sao, đã mời bác sĩ đến khám cho con bé rồi, lúc đầu bụng hơi đau nhưng nghỉ ngơi hai ngày đã ổn rồi.”

Lúc này Quan Triều Viễn mới yên tâm.

“Người có sao là con trai con đấy.”

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Mục Chỉ Huyên: “Thằng bé làm sao?”

“Từ lúc về đã ba ngày ba đêm rồi mà không nói một câu nào, ai nói chuyện với thằng bé nó cũng không trả lời, thằng bé trước đây thông minh là thế mà bây giờ lại trở nên ngờ nghệch như vậy.”

“Không sao đâu, vài ngày nữa là ổn thôi, có thể là bị dọa sợ rồi.”

Mục Chỉ Huyên cười khổ: “Con cũng thật là, không biết bàn bạc với mọi người mà đã đưa Tam Tam đi, may mà không xảy ra chuyện gì đấy, lỡ như xảy ra chuyện thì thế sao? Con thật sự định không cần con trai mình đấy à?”

Giọng Mục Chỉ Huyên hơi oán trách, thấy Quan Triều Viễn cả người đầy vết thương nên cũng không muốn nói gì quá đáng.

“Con còn cách gì nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK