Chương 1960
Cuối cùng Tam Tam cũng quay đầu nhìn Tô Lam, sau đó dán mắt vào bụng Tô Lam.
Tô Lam xoa bụng mình: “Bác sĩ nói trong bụng mẹ là một em gái, Tam Tam có nhớ trước đây con đòi mẹ một em gái không?
Tam Tam nhà ta sắp làm anh rồi đấy, cho nên con phải dũng cảm hơn một chút để làm tấm gương tốt cho em trai và em gái nhé.”
Tam Tam bỗng lắc đầu, hành động đột ngột này khiến Tô Lam giật mình.
“Con lắc đầu là con có ý gì?”
Tam Tam không nói mà chỉ vào bụng Tô Lam.
Tô Lam nhớ đến những lời hôm đó Quan Triều Viễn nói, lẽ nào ý của Tam Tam là thằng bé không muốn có em gái?
“Tam Tam, con không muốn em gái sao?”
Lúc này Tam Tam gật đầu đầy kiên định.
Hốc mắt Tô Lam rơm rớm nước, cô hiểu, mây đen giăng kín, lốc xoáy hay lâu đài bỗng chốc sụp đổ gì đó trong thế giới của Tam Tam đều không đáng sợ bằng những lời Quan Triều Viễn nói.
“Tam Tam, hôm đó bố cố ý nói vậy thôi, không phải bố nói thật đâu. Bố mẹ sẽ không bao giờ vứt bỏ con, vì con là con trai của mẹ, hiểu không?”
Tô Lam bế Tam Tam để lên đùi mình: “Tam Tam, mẹ sẽ không bỏ rơi con vì có em gái đâu, mẹ vẫn cần con mà. Cần con giúp mẹ chăm sóc em trai em gái, đợi mẹ lớn tuổi rồi, mẹ cũng cần con chăm sóc cho mẹ nữa, cho nên sao mẹ có thể không cần con được chứ?”
Tam Tam nhìn Tô Lam, tia sáng trong đôi mắt vẫn còn ảm đạm.
Cậu bé không biết mình nên tin điều gì.
“Mẹ biết có thể là con vẫn đang giận, mẹ sẽ dùng hành động để chứng minh là mẹ sẽ không vứt bỏ con.”
Hai ngày tiếp theo Tô Lam vẫn luôn ở bên Tam Tam, mỗi bữa cơm cô đều tự mình làm cho Tam Tam, tình trạng của Tam Tam tốt lên nhiều, nhưng cậu bé vẫn không nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ lắc đầu hoặc gật đầu.
Tô Lam vẫn không đi thăm Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn nằm trong phòng cũng nóng lòng vì anh không thể nào xuống giường được, xem ra lần này Tô Lam thật sự rất giận.
Tô Kiêm Mặc mang bữa trưa đến cho Quan Triều Viễn: “Anh rể, ăn cơm thôi.”
Quan Triều Viễn chật vật ngồi dậy: “Chị cậu đâu?”
“Ở trên gác lửng ăn cơm với Tam Tam, sao thế?”
“Chỉ biết ở bên con trai!” Quan Triều Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Anh nói gì vậy?”
“Không nói gì hết.”
Quan Triều Viễn nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu nhìn Tô Kiêm Mặc: “Kiêm Mặc, cậu lên gác lửng nói với chị cậu là anh không khỏe, vết thương nặng hơn, xuất huyết rồi. Tóm lại cậu nói sao cho nghiêm trọng chút!”
“Thế này chẳng phải anh bảo em nói dối à?” Tô Kiêm Mặc lúng túng gãi đầu.
“Đây gọi là lời nói dối thiện ý, khổ nhục kế đấy hiểu không? Chị cậu không chịu nổi khổ nhục kế đâu, cô ấy vừa nghe vết thương của anh nặng hơn thì chắc chắn sẽ đến thăm anh. Mau đi đi, đi nhanh đi!”
Nhưng Tô Kiêm Mặc lại cảm thấy không đáng tin lắm: “Khổ nhục kế này của anh có được không?”