Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1870

“Tôi cũng không rõ, giờ ông ấy đang ở trong phòng khách tìm tôi đòi người đấy. Hay là anh đưa Thấm Thấm ra ngoài bằng cửa sau đi, ông ấy không dám dẫn nhiều người đến đâu, tôi đã thu xếp ở cửa sau rồi.

“…”

“Hai người còn chần chừ gì nữa? Hai người cũng biết tính của Lê Hán Giang mà, chú anh sẽ về ngay, tôi vừa gọi giục anh ấy một lần rồi, lát nữa lại giục lần nữa xem sao, đợi anh ấy về thì chuyện này dễ giải quyết rồi. Mau đi đi, tôi xuống lầu giữ chân ông ấy.”

Nói xong, Tô Lam lại vội vàng xuống lầu.

Dù sao thì đây là địa bàn của Quan Triều Viễn, hơn nữa chuyện lần trước của Lê Thấm Thấm, Lê Hán Giang cũng ầm ĩ không dứt. Lần này Lê Hán Giang không dám làm ầm lên nữa, tập đoàn Dark Reign và tập đoàn Tương Lê vẫn còn rất nhiều hợp tác.

Chỉ là xưa không bằng nay, trước đây tập đoàn Tương Lê có thể uy hiếp đến tập đoàn Dark Reign, nhưng bây giờ ông ta đã không uy hiếp được nữa rồi. Dưới sự quản lý của Quan Triều Viễn, tập đoàn Dark Reign đã khôi phục lại sự phát triển với tốc độ nhanh nhất.

“Cô Quan, hôm nay tôi đến không phải để gây chuyện, con gái tôi đang ở đây, tôi hi vọng có thể đưa con bé đi.” Lê Hán Giang vẫn lịch sự.

“Con gái ông?”

Tô Lam ngồi trên sofa với vẻ cao quý trang nhã: “Tôi chưa từng nghe nói con gái ông ở nhà tôi.”

“Cô Quan, chúng ta là người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, dạo này Mục Nhiễm Tranh luôn ở gần đây, tôi tin là mọi người cũng đã nghe về chuyện của hai đứa nó. Con gái tôi và Mục Nhiễm Tranh ở bên nhau, nếu cô không tin thì có thể gọi Mục Nhiễm Tranh ra đối chất với tôi.”

Tô Lam khẽ cười, tỏ ra tự nhiên thoải mái: “Quả thực anh ấy sống ở đây, vì đi bộ đội trải nghiệm cuộc sống đã chịu không ít vất vả nên sống ở chỗ chúng tôi để yên ổn thoải mái thôi. Còn con gái ông, ngại quá, thật sự không ở đây.”

Ai cũng biết Quan Triều Viễn nổi tiếng chiều vợ, nếu chọc giận Tô Lam thì Quan Triều Viễn cũng sẽ không để yên.

Tất nhiên Lê Hán Giang không dám hành động thô lỗ trước mặt Tô Lam.

Nhưng Tô Lam cũng bất an, vội vàng giả vờ nhìn điện thoại, gửi cho Quan Triều Viễn một tin nhắn.

“Lê Hán Giang đến rồi, anh mau về nhà đi, một mình em không đối phó được.”

“Cô Quan, không giấu gì cô, con gái tôi ra nước ngoài du học, mấy hôm trước đột nhiên về nhà, tôi tin là cô cũng có nghe về tin tức gần đây. Tôi kiên quyết không đồng ý cho Mục Nhiễm Tranh quen với con gái tôi, vì vậy nhốt con bé ở nhà, cuối cùng nó tự chạy ra ngoài. Bây giờ tôi rất lo lắng đi tìm con bé, phiền cô gọi Mục Nhiễm Tranh ra, tôi sẽ hỏi cậu ta có biết tung tích của con gái tôi không ngay tại đây.”

Lê Hán Giang đã cho người theo dõi Mục Nhiễm Tranh mấy ngày rồi, ông ta rất chắc chắn rằng Lê Thấm Thấm đang ở đây, nhưng ông ta bất lực không dám làm gì, chỉ đành dùng kế hoãn binh.

“Thực sự tiếc quá, hôm nay anh ấy có việc ra ngoài rồi.”

Lúc Lê Hán Giang vừa vào cổng đã thấy xe của Mục Nhiễm Tranh, nhưng đối diện với lời nói dối một cách ngang nhiên của Tô Lam, ông ta lại không thể phát cáu được.

“Ông Lê, nếu không thì ông đợi hôm khác rồi đến, hoặc là đợi anh ấy về tôi sẽ bảo anh ấy đích thân đến nhà ông.”

“Hôm nay cậu ta có việc à? Không sao, tôi có thể đợi.”

“Chuyện này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK