Chương 1821
Có lẽ nhà hàng này ở tầm trung trở lên, mức tiêu dùng ở nước ngoài tương đối cao.
Hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ rất yên tĩnh.
Lê Thấm Thấm Tranh chọn món giúp Mục Nhiễm, cô toàn gọi những món ngon nhất ở đây nên giá cao hơn hẳn.
“Em không mời anh ăn cơm đâu.” Lê Thấm Thấm vẫn xụ mặt, móc từ trong túi ra một tấm thẻ, “Dùng thẻ nhân viên sẽ được giảm hai mươi phần trăm, lát nữa anh cầm cái này đi tính tiền.”
“Em thường xuyên đến đây ăn cơm à?”
Lê Thấm Thấm quay mặt đi không nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Em làm thuê ở chỗ này, ai làm ở đây cũng có thẻ nhân viên hết.”
“Làm thuê?” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Lê Thấm Thấm được nuông chiều từ bé mà ra nước ngoài cũng phải đi làm thuê, hơn nữa còn là làm phục vụ.
“Có gì mà phải ngạc nhiên!” Lê Thấm Thấm không giải thích thêm.
Sau đó hai người không nói gì nữa, Lê Thấm Thấm nhìn ra ngoài cửa sổ còn Mục Nhiễm Tranh nhìn Lê Thấm Thấm.
Cô gầy hơn trước, khuôn mặt trái xoan giờ đã không còn chút xíu thịt nào, có thể thấy được cuộc sống ở nước ngoài cũng không dễ dàng gì.
Món ăn nhanh chóng được mang lên, hai người bắt đầu ăn cơm, vẫn không ai mở miệng.
Đến khi hai người cùng cầm dĩa xiên vào quả cà chua bi trong đĩa salad rau xanh.
Lê Thấm Thấm nhìn Mục Nhiễm Tranh rồi thu dĩa lại, dù sao cũng là Mục Nhiễm Tranh mời.
Mục Nhiễm Tranh đặt quả cà chua bi cuối cùng vào trong đĩa của Lê Thấm Thấm.
“Anh vẫn chưa trả lời em anh tới đây làm gì, quay phim hả?”
Lê Thấm Thấm hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
“Du học.”
“Du học?” Nghe thấy từ này Lê Thấm Thấm vô cùng bất ngờ.
“Em sống bên này thế nào?”
“Tốt lắm!” Lê Thấm Thấm quật cường không muốn nói gì cả.
Mục Nhiễm Tranh vừa định mở miệng thì điện thoại vang lên, anh lập tức nghe, nói mấy câu rồi cúp máy.
“Hôm nay hơi muộn rồi, anh phải về đây, đây là địa chỉ nhà trọ của anh.” Mục Nhiễm Tranh đặt một tấm danh thiếp lên mặt bàn rồi đẩy sang chỗ Lê Thấm Thấm, “Nếu em cần gì thì có thể tới tìm anh, số điện thoại của anh không đổi, vẫn là số trong nước.”
Nói xong Mục Nhiễm Tranh đứng dậy đi tính tiền rồi rời đi.
Lê Thấm Thấm nhìn chằm chằm bóng lưng anh với vẻ dữ tợn, “Em sẽ không đi tìm anh đâu!”
Lê Thấm Thấm còn chưa ăn xong, cô bĩu môi nhìn quả cà chua bi Mục Nhiễm Tranh đưa cho mình rồi lại nhìn về phía tấm danh thiếp trên mặt bàn.
“Ai thèm đi tìm anh? Dựa vào đâu mà bảo em đi tìm anh!” Lê Thấm Thấm nói với vẻ đầy bực bội.
Cô cầm túi lên rời đi, mới đi ra ngoài được mấy bước đã quay lại, dè dặt nhét tấm danh thiếp kia vào trong túi rồi mới đi.
Ba ngày sau Lê Thấm Thấm mới quyết định đi tìm Mục Nhiễm Tranh, rất lâu trước đó, cô tưởng mình có thể quên được người đàn ông này hoàn toàn, nhưng cô lại phát hiện khi anh xuất hiện trước mặt cô, đến cả lúc ngủ cô cũng mơ thấy anh.