Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2008

Tô Lam thật sự không thể thuyết phục Tam Tam, cuối cùng chỉ có thể nghiêm mặt rời khỏi phòng Tam Tam. Khi cô mới vừa mở cửa phòng ra, cảnh tượng bên trong làm cô ngây người!

Mà tên đầu sỏ thì sao?

Cửu Cửu đang cầm một thỏi son chuẩn bị xuất phát đến mục tiêu tiếp theo!

“Cửu Cửu! Con đang làm gì đó?”

“Hì hì hì!”

Lần này Tô Lam đã giận tam bành thật rồi, vì cô thật sự không nhịn nổi nữa.

Quan Triều Viễn tan làm mới vừa vào nhà đã nghe người làm nói Tô Lam đang phát cáu, vừa nghĩ là biết chắc chắn Cửu Cửu lại gặp rắc rối nữa rồi, anh vội vã chạy lên lầu chuẩn bị dập lửa.

Mới vừa lên lầu đã nghe tiếng quát của Tô Lam, anh nhanh chóng bước đến phòng ngủ, mới vừa vào phòng đã thấy bàn trang điểm lộn xộn hết cả lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Cửu Cửu vừa thấy Quan Triều Viễn đã về thì lập tức vứt son môi trong tay đi: “Bố ơi, bố về rồi hả, con nhớ bố lắm!”

Lúc Cửu Cửu đang định chạy về phía Quan Triều Viễn thì Tô Lam lập tức quát lên: “Đứng im đó! Không được nhúc nhích!”

Cửu Cửu lập tức đứng im tại chỗ.

Tô Lam kéo Quan Triều Viễn đến trước bàn trang điểm: “Anh về đúng lúc lắm! Anh xem con bé quậy này!”

Quan Triều Viễn thuận thế ôm eo Tô Lam: “Vài món đồ trang điểm thôi mà, anh sẽ mua đồ mới cho em sau, con bé còn nhỏ biết gì đâu, tò mò những thứ này thôi mà!”

“Vậy cái này thì sao?” Tô Lam chỉ vào phần tường trên giường.

Quan Triều Viễn vừa quay đầu qua cũng ngỡ ngàng!

Phần tường trên giường có treo ảnh cưới của hai người, bây giờ ảnh cưới đã bị son môi vẽ lung tung hết cả lên, đặc biệt là mặt Tô Lam.

Hơn nữa toàn bộ mặt tường, phàm là những thứ con bé có thể với tới đều bị quệt lung tung đủ thứ màu, chắc hẳn là dùng phấn mắt và sơn móng tay.

“Còn cái này nữa!” Tô Lam lại chỉ sang phần tường khác.

Phần tường đó cũng không may mắn thoát nạn, mặt tường đã thành bức tranh nghệ thuật cá nhân của Cửu Cửu, không thể hình dung bằng chữ mớ hỗn độn được nữa.

Còn cửa phòng tắm nữa, bởi vì cửa màu trắng nên hơi có chút màu là nhận ra được ngay.

Trong phòng đặt rất nhiều khung ảnh, đều là hình của Tô Lam và Quan Triều Viễn, có hình cưới và cũng có một vài tấm hình cuộc sống hằng ngày, kết quả mặt của Tô Lam trên những khung hình đó đều bị vẽ bậy.

“Cửu Cửu! Con quá đáng rồi đó!” Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng nghiêm mặt, sau đó anh lại vui vẻ dỗ dành Tô Lam: “Đừng giận con nít mà, lát nữa anh kêu người dọn dẹp sạch sẽ!”

“Anh đừng chạm vào em! Anh chỉ biết chiều con bé thôi! Tại anh chiều hết đó! Quan Triều Viễn, anh nghe em nói đây, nếu hôm nay anh không dạy dỗ con gái cưng của anh thì sau này đừng mơ bước vào phòng em!”

Quan Triều Viễn nhìn phòng ngủ của hai người, lầm bầm một câu: “Chẳng phải đây là phòng ngủ của chúng ta hả? Không lẽ không được ở à…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK