Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 555

“Nói anh rể kia của cô đấy! Không phải khi nấy còn rất mạnh miệng sao? Có bản lĩnh thì gọi anh ta đến đối chất đi!” Bạn của Lưu Nhiên khoanh hai tay lên ngực, dáng vẻ đắc ý: “Vô dụng, cái thứ gì không biết”

Trương Thành ngồi ở đó lập tức đứng bật dậy, cũng không quan tâm xung quanh có rất nhiều người mà thẳng thừng quát to với bạn của Lưu Nhiên: “Anh thì là cái thứ gì?

Đang nói ai đấy!”

Trương Thành gây ra động tĩnh không nhỏ, dẫn tới ánh mắt của rất nhiều người, mấy chuyên gia y học tới từ tỉnh khác đều nhíu mày, một bác sĩ khá lớn tuổi đứng dậy đi qua, cất cao giọng nói với bên này: “Chuyện gì đấy?”

“Thầy” Lưu Nhiên vội vàng đứng dậy, bác sĩ vừa hỏi này là bác sĩ Triệu nổi tiếng của tỉnh Tô.

Triệu Khuông gật đầu: “Ở đây có nhiều tiền bối thế mà mấy người lại cãi nhau, còn ra thể thống gì nữa!”

‘Sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên cũng rất khó coi.

Diễn viên không muốn đoạt giải thì không phải là diễn viên tốt, lần này cô ta được vào vòng trong, đương nhiên là cũng muốn đoạt giải Mặc dù cô ta cổ vũ Tô Lam ở phía sau khán đài, nhưng trong lòng cô ta vẫn hy vọng giải thưởng này thuộc về chính mình, dù sao mỗi người đều tư lợi.

Tô Nhược Vân tức đến nghiến răng nghiến lợi, chuyện này sao có thể chứ?

Là ai không được? Nhưng cứ phải là Tô Lam!

Mộ Dung Dịch ở bên cạnh cũng không nhịn được mà khẽ giương khóe miệng.

Anh ta biết, cô luôn không kém.

Còn Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh Tiêu Mạch Nhiên, trực tiếp bật cười.

Không hổ là người phụ nữ của anh!

Khoảnh khäc này đương nhiên là anh cũng tự hào.

Tiêu Mạch Nhiên cười gượng gạo.

“Em đã nói mà, diễn xuất của Tô Lam rất tốt, cô ấy đoạt giải, đương nhiên là không có gì để nghỉ ngờ.”

“Đó là đương nhiên!” Quan Triều Viễn mặt mày rạng rỡ.

Vì tiếng võ tay ở toàn hội trường rất lớn, Tiêu Mạch Nhiên không hề nghe rõ lời Quan Triều Viễn nói.

“Anh vừa nói gì cơ?”

Quan Triều Viễn giống như đổi mặt, lập tức thu lại nụ cười, bắt đâu nghiêm mặt lại “Tôi nói là ban thẩm định mù rồi!”

Tiêu Mạch Nhiên sững sờ, vì sao Quan Triều Viễn lại có thành kiến với Tô Lam như thế?

Cho dù là cô đã đoạt giải để chứng minh bản thân, Quan Triều Viễn vẫn coi thường cô!

Xem ra nếu cô muốn nâng đỡ Tô Lam, còn cần tốn nhiều công sức.

Tiêu Mạch Nhiên an ủi chính mình, Tô Lam đoạt giải là chuyện tốt, nói rõ thời gian cô ta rời khỏi Tinh Hoàng, lại gần hơn một bước.

Bản thân Tô Lam cũng ngây người!

‘Vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần là giải thưởng này không đến lượt mình, đột nhiên bị gọi tên, cả người cô ngây ngốc!

Cô ôm miệng, không nói được gì, không hề động đậy, nhìn như bị đóng băng.

Người hưng phấn nhất không phải là ai khác, mà chính là Mục Nhiễm Tranh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK