Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1907

“Anh rể.”

“Kiêm Mặc? Sao em lại đến đây?”

“Anh rể, có phải là đã xảy ra chuyện với chị em rồi không?” Vẻ mặt Tô Kiêm Mặc rất bối rối.

Quan Triều Viễn cúi đầu xuống, không đáp gì cả.

Mà biểu cảm của Tô Kiêm Mặc lại không có vẻ gì là bất ngờ với chuyện vừa xảy ra: “Quả nhiên rồi.”

“Quả nhiên như vậy là sao?”

“Mẹ đã tiên đoán là chị gái em sắp có chuyện, mẹ nói là thấy cảnh chị ôm bụng bầu bỏ trốn. Em muốn nói cho anh chị biết nhưng bố lại bảo là nếu đã cắt đứt quan hệ với anh chị rồi thì không được liên hệ lại nữa, phải để cho hai người tự giải quyết vấn đề. Em lo quá nên đã lén đến đây.”

Sau khi đi theo Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên thì Tô Kiêm Mặc cũng bắt đầu gọi họ là bố mẹ rồi.

Bỗng nhiên Quan Triều Viễn nhớ đến điều gì đó.

“Sao mình lại không nghĩ đến chuyện đó chứ! Ma cà rồng!”

“Ý em là ma cà rồng đã bắt cóc Tô Lam đi?” Giản Ngọc vội vàng hỏi lại.

“Đúng vậy, chỉ có mỗi ma cà rồng là có tốc độ nhanh đến mức camera giám sát không thể quay lại được thôi, cũng chỉ có họ mới tránh được sự hệ thống an ninh nghiêm ngặt ở nơi này rồi bắt người ra ngoài thôi.”

Quan Triều Viễn đấm mạnh xuống bàn một cái: “Đặc biệt đấy! Ai đã làm vậy?”

Bỗng nhiên Tô Kiêm Mặc nhìn chằm chằm về phía bức tường ở cạnh cửa sổ: “Gia tộc Butt.”

“Sao cậu biết được?”

Tô Kiêm Mặc chỉ lên tường, nhưng Quan Triều Viễn và Giản Ngọc chỉ quay ra nhìn nhau, bởi vì trên bức tường đó không có gì cả, chỉ có mỗi một bức tranh mà thôi.

“Đó là loại chữ tàng hình chuyên dụng của ma cà rồng, em quên mất là hai anh không nhìn thấy được, trên đó viết là họ đã bắt chị gái em đi rồi, họ bảo anh đến gia tộc Butt ở Dark Mountain để tìm chị ấy, không được đến quá muộn.”

Tô Kiêm Mặc nhớ kỹ dòng chữ trên tường.

Mặc dù trước kia Quan Triều Viễn không phải là ma cà rồng thật sự, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy được chữ chuyên dụng của ma cà rồng, nhưng bây giờ phong ấn của anh đã được giải trừ, anh đã trở thành một người bình thường, những năng lực trước kia của anh cũng đã hoàn toàn biến mất rồi.

“Sao gia tộc Butt lại phải dùng chữ tàng hình chứ? Các anh không nhìn thấy mà, nếu như hôm nay em không đến đây thì viết những chữ này ở đây có khác nào là không viết gì cả đâu?”

Đồng tử của Quan Triều Viễn hơi co lại: “Không, họ không biết là phong ấn của anh đã được giải trừ rồi, nên họ vẫn nghĩ rằng anh là nửa người nửa ma cà rồng, có thể đọc được những dòng đó.”

“Vậy tại sao họ lại muốn bắt Tô Lam đi chứ?” Giản Ngọc khó hiểu.

“Mọi người có nhớ là chuyện nhà mình định làm thông gia với gia tộc Butt không? Mặc dù lần trước đã giải quyết xong chuyện đó rồi nhưng gia tộc Butt đã bị mất hết thể diện rồi, họ đã nhẫn nhịn một thời gian khá lâu, xem ra bây giờ là lúc họ trả thù chúng ta.”

“Không cần biết nguyên nhân của họ là gì, Tô Lam là người bình thường, họ đưa Tô Lam đi thì chắc chưa đi xa được đâu, bây giờ chúng ta nghĩ cách để đuổi theo thì có khi vẫn kịp đấy.”

“Nhưng mà có rất nhiều đường để đi từ đây đến Dark Mountain của gia tộc Butt, họ đi đường thủy hay đường bộ? Hay là bay máy bay. Chúng ta không biết chuyện này thì biết tìm kiểu gì đây?” Tô Kiêm Mặc đưa ra một ý kiến khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK