Chương 466
Rốt cuộc đây là có chuyện gì thế?
Khu Rainbow Trên đường về nhà, Tô Lam mang cho dì Phương và Lê Hoa đặc sản địa phương, tặng từng thứ cho bọn họ.
Dì Phương và Lê Hoa thấy Tô Lam về nhà, cũng cực kỳ vui mừng.
“Dì Phương, mấy ngày tôi đi, Quan Triều Viễn có về nhà không?”
“Có về, thế nhưng, chỉ về có mấy lần, thời gian còn lại đều không về!” Hoa Lê thẳng tính, lại nhanh miệng, lập tức trả lời.
Dì Phương thấy sắc mặt Tô Lam không tốt.
Vội vàng nói: “Phu nhân, cô không ở nhà, ông chủ về cũng không có ý nghĩ gì, chắc là lại ở bên hoa viên Crystal rồi, cô đừng nghĩ nhiều.”
Tô Lam nhếch môi cười, cũng không nói gì.
Sao cô có thể không nghĩ nhiều chứ?
Từ trước khi cô tham gia đoàn phim, người đàn ông này đã rất kỳ lại, không trả lời tin wechat, không về nhà, không nghe điện thoại, rốt cuộc là làm sao thế?
Ngay khi cô đang chần chừ, Từ Tinh Như liền gọi tới.
“Tô Lam, lần này em đi thuận lợi chứ?”
“Trời ơi, chị Tình Như, chị đừng nhắc nữa, tính cách của đạo diễn Nghiêm, chị cũng rõ mà, em bị giày vò gần chết đấy: Tô Lam vội vàng kể khổ.
Ở đầu dây bên kia, Từ Tinh Như cười.
“Đến em cũng kêu khổ, diễn viên khác thì đừng nói nữa, đúng rồi, chị giúp em nhận một chương trình, là Muôn mặt phái đẹp”, chương trình này đã mời em mấy lần, chỉ tiếc là em luôn bận, vừa khéo lần này đúng lúc em quay về’ “Được ạ, dù sao em cũng rảnh rang.”
“Tám rưỡi ngày mai quay, kỳ này em quay cùng Tiêu Mạch Nhiên.”
“À, vâng, em biết rồi”
Tô Lam ngắt máy.
Mỗi lần nghe thấy tên Tiêu Mạch Nhiên, Tô Lam liền tự nhiên nhớ tới quan hệ của Tiêu Mạch Nhiên và Quan Triều Viễn.
Cô cứ luôn cảm thấy hơi không thoải mái.
Thế nhưng, dường như Tiêu Mạch Nhiên không hề phòng bị cô, mà còn luôn giúp đỡ cô, mỗi lần cô tham gia chương trình gì, cô luôn chia sẻ bài đăng weibo của cô, tuyên truyền giúp cô.
Khi “Âm thanh hoa nở’ lên sóng, Tiêu Mạch Nhiên cũng chia sẻ vài bài đăng weibo của cô.
“Tiêu Mạch Nhiên rõ ràng có ý nâng đỡ cô.
Tối đến, Quan Triều Viễn vẫn không về, thậm chí còn không trả lời tin nhắn của Tô Lam.
Sau khi ăn tối xong, Tô Lam liền ở mãi trong phòng ngủ, không ra ngoài, cô ngâm chân thật thoải mái, rồi lên thẳng giường.
Lại gửi một tin nhắn cho Quan Triều Viễn.
“Tối có về không?”
Lần này Quan Triều Viễn lại trả lời tin nhắn, có lẽ là do lo lắng Tô Lam cứ chờ anh trả lời mãi.