Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 612

Sắc mặt Quan Triều Viễn thật sự là cực kỳ khó coi.

Dì Phương nhỏ tiếng nói: “Ông chủ về từ rất sớm, sau khi về không thấy phu nhân, tâm trạng rất không tốt.”

“Cái! Cái cô Hoa gì kia! Lời tôi nói, cô không nghe thấy à? Đổ hết thức ăn đi cho tôi!”

Trước giờ Lê Hoa rất sợ Quan Triều Viễn , lập tức nghe lời, đổ toàn bộ thức ăn trên bàn vào thùng rác

Quan Triều Viễn thấy không còn thức ăn nữa, lúc này mới hài lòng đi lên tầng, trong lúc đó, không hề liếc nhìn Tô Lam cái nào.

Tô Lam hít sâu một hơi, sợ là còn phải dỗ dành nhiều.

Quan Triều Viễn không về phòng ngủ mà đi vào thư phòng.

Tô Lam lập tức đi vào theo, thấy tên này cầm một quyển sách, đang ngồi trước bàn đọc sách.

“Ừm..”.

“Im mồm cho tôi! Không thấy tôi đang đọc sách à? Không lịch sự chút nào!”

Miệng của Tổ Tô Lam còn chưa mở hẳn ra, thì đã nghe thấy tiếng gầm thét của Quan Triều Viễn .

“Ừm..”

“Tôi bảo cô im miệng, cô không nghe thấy à? Cứ phải để tôi nói hai lần, có phải không?”

Quan Triều Viễn lại gầm lên.

“Tôi muốn nói là anh cầm sách ngược rồi.”

Tô Lam chỉ quyển sách trên tay Quan Triều Viễn .

Quan Triều Viễn nhíu mày, thấy quyển sách trên tay mình đúng là đang cầm ngược, anh chỉ mải tức giận, căn bản không hề để ý.

“Tôi trời sinh đã giỏi, thích cầm sách ngược, không được sao?”

Nghe thấy lời này, Tô Lam cũng chịu.

Được, được, đương nhiên là được, anh là ông lớn, anh nói thế nào, thì chính là như thế!

Quan Triều Viễn nhìn quyển sách đang cầm trên tay, trực tiếp ném sang một bên, thuận tay mở máy tính trên bàn.

“Sao cô cứ luôn làm phiền người khác thế? Có biết lịch sự không vậy?”

Quan Triều Viễn giống như ăn phải thuốc nổ, không đợi Tô Lam nói gì, đã bắt đầu nổ tung.

“Cái anh mở là máy tính của tôi!”

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn, còn không phải sao, đây là máy tính của Tô Lam.

“Đến cô cũng là của tôi, máy tính của cô cũng là của tôi, tôi không được mở máy tính của cô sao?”

“Được, tôi cũng không nói là không được.”

Tô Lam cũng coi như đã nhìn ra, người đàn ông này đang cáu giận, chỉ là lúc này anh quả thật quá khó chịu.

Cô từ từ lại gần.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, không phải về rồi sao?”

“Ai cho cô về chứ? Không phải tôi đã nói với cô là cô không cần về nữa sao?”

Quan Triều Viễn lườm Tô Lam.

“Đây là nhà của tôi, vì sao tôi lại không về chứ? Hơn nữa, trong nhà còn có cục cưng nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK