Chương 1987
Hình như cô là vợ anh mà còn chưa nghe anh nói vậy bao giờ?
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam không nói lời nào thì càng thừa thắng xông lên.
“Trước kia anh mặc kệ Tam Tam thì em chê anh vô tâm, bây giờ anh quan tâm Cửu Cửu thì em lại chê anh lắm chuyện, sao người phụ nữ như em khó hầu hạ quá vậy?”
Tô Lam vốn đang nổi nóng, nghe thấy Quan Triều Viễn nói vậy thì lập tức nổi trận lôi đình, cô cầm lấy gối ném về phía Quan Triều Viễn.
“Em khó hầu hạ thế đấy! Không muốn hầu hạ thì đừng hầu hạ! Ai xin anh đâu!” Nói xong cô nằm xuống kéo chăn đắp lên người.
“Em ăn thuốc súng à?” Quan Triều Viễn cũng không muốn để ý tới Tô Lam, ở chung với nhau lâu, thỉnh thoảng cãi nhau một trận cũng không có gì to tát, không giống ngày xưa cứ cảm thấy như gặp kẻ địch.
Quan Triều Viễn đi vào phòng tắm tắm rửa, bởi vì thời gian không còn sớm nên anh chỉ tắm rửa qua loa, tắm xong phát hiện mình chỉ mải cãi nhau với Tô Lam mà quên không cầm đồ ngủ.
Thế là anh để người trần ra ngoài đến bên tủ quần áo lấy đồ ngủ, Tô Lam giận dỗi nên đã tắt đèn, trong phòng tối đen như mực.
Anh cũng hết cách đành phải lần mò tìm đồ ngủ của mình, ai ngờ vừa mở tủ quần áo ra thì bên trong có bộ quần áo rơi ra.
Anh nhìn bóng đen dưới chân rồi nhặt nó lên, cầm vào trong phòng tắm có đèn mới phát hiện đó là một bộ đồ ngủ tơ tằm, loại phía trên có kèm nội y…
Quan Triều Viễn nhếch khóe môi nở nụ cười xấu xa, bảo sao hôm nay cô giận kinh như vậy!
Hóa ra là vì cái này!
Quan Triều Viễn dĩ nhiên rất hiểu tính khí của Tô Lam, lần nào muốn khen thưởng hay đền bù cho anh, cô đều sẽ mặc đồ ngủ rất gợi cảm.
Quan Triều Viễn bèn trở lại bên giường, ôm Tô Lam từ phía sau.
“Anh còn thắc mắc sao hôm nay em giận kinh như vậy! Còn càu nhàu anh không trở lại, hóa ra chuyện là như vậy… Chồng hầu hạ em ngay đây…”
Nói xong Quan Triều Viễn liền bắt đầu ra tay.
“Biến ngay cho em!” Tô Lam vốn đang giận sắp phát điên mà Quan Triều Viễn còn không biết điều sán lại gần.
“Xấu hổ gì chứ, anh biết phụ nữ các em ba mươi như sói bốn mươi như hổ mà, bây giờ em cũng đến tuổi này rồi, em cũng có nhu cầu sinh lý mà, nào nào nào.”
Tô Lam nghe thấy mấy lời khiến người ta xấu hổ này thì lập tức nhổm dậy đá Quan Triều Viễn một cái!
“Biến xa ra!”
Quan Triều Viễn không hề đề phòng, lập tức bị đá lăn xuống giường.
“Em điên à Tô Lam!”
Tô Lam cũng biết mình dồn hết sức vào cú đá này, cô không ngờ mình lại đá Quan Triều Viễn xuống giường.
Nhất thời cô không biết phải làm sao.
Quan Triều Viễn vốn định dỗ dành Tô Lam, nhưng cú đá này khiến anh từ bỏ ý định!
Anh mở tủ quần áo lấy đồ ngủ mặc đại lên người rồi ôm gối đi sang phòng cho khách!
Tô Lam há miệng định gọi anh lại nhưng không sao mở miệng được!
Sau khi Quan Triều Viễn bỏ đi, cô ôm đầu gối ngồi trên giường, nước mắt rơi lã chã.