Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2916

Nếu đã là người phụ nữ của anh thì chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Còn lại những việc khác thì không cần phải làm bất cứ cái gì cả.

Sau đó anh cũng đã thật sự nói được làm được.

Anh ấy xem Mộ Mẫn Loan như một oô công chúa, cẩn thận nuôi dưỡng che chở.

Cô ấy không cần phải đi làm, không cần phải giặt ủi hay nấu ăn, cũng không cần phải làm bất cứ một công việc gì cả.

Tất cả những gì cô ấy phải làm là mỗi ngày ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó dịu dàng, ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt anh ấy là được.

Đối với Mộ Mẫn Loan mà nói, mặc kệ Tô Duy Nam có xuất hiện trong bất kì tình huống nào thì trong mắt của cô ấy cũng vĩnh viễn chỉ có một mình anh trai của cô.

Ánh mắt Mộ Mãn Loan nhìn anh trai giống là như nhìn lên một vị thần ở trong trái tim của cô ấy, vô cùng sùng bái và tin tưởng.

Nếu như Tư Vũ Chiến đã quen biết Mộ Mãn Loan từ lúc đó thì chắc chắn cũng biết được phương thức ở chung của Mộ Mãn Loan và Tô Duy Nam là như thế nào.

Mà bây giờ, anh ta vẫn lựa chọn ở bên nhau cùng với Mộ Mãn Loan, chẳng lẽ anh ta cũng không có một chút để ý nào hay sao?

‘Tô Lam chính là muốn chọc giận anh ta, quả thật Tư Vũ Chiến cũng bị lời nói này của cô làm cho sắc mặt cứng đờ.

‘Sau đó không còn một chút cảm xúc dự thừa nào nữa: “Cô Tô nghĩ như thế nào tôi cũng không thể khống chế được, Mắn Loan chỉ là muốn tôi truyền đạt lại với cô một câu, chuyện cô ấy muốn nói có liên quan đến việc ngày hôm đó tại tiệm ảnh Bách Tâm”

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại của Tô Lam vang lên.

Cô lướt qua màn hình, đồng ý nhận điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Mộ Mãn Loan dịu dàng như nước: “Lam, tôi biết nếu anh ấy mời thì cô sẽ không chịu đi”

Giọng nói của Tô Lam rất lạnh nhạt: “Nếu đã biết như vậy thì cô còn bảo anh ta đến dây chặn đường tôi làm gì chứ?

“Trước khi xảy ra chuyện, anh trai của cô đã để lại cho tôu một thứ, cô có muốn tới xem một chứt hay không?”

Biểu tình trên mặt của Tô Lam trong nháy mắt ngưng tụ Sau một hồi do dự, cô thản nhiên nói: “Tôi biết Cúp điện thoại, cô quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, cậu tự trở về trước đi, tớ đi gặp Mộ Mẫn Loan một chuyến”

Lâm Thúy Vân có chút lo lắng nhìn Tư Vũ Chiến một cái: “Đi với anh ta, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tô Lam lắc đầu: “Nói như thế nào thì cậu Tư cũng là một nhân vật có mặt mũi ở thành phố Ninh Lâm, anh ta sẽ không dám làm gì tớ đâu, cậu yên tâm! Sau khi giải quyết xong chuyện này tớ sẽ quay lại”

Nửa tiếng sau.

Tư Vũ Chiến đưa Tô Lam chạy đến biệt thự của Mộ Mãn Loan năm ở khu vực phồn hoa “Cô Tô, cô cứ ngồi đây chờ một chút, tôi đi gọi Mắn Loan xuống”

Tô Lam nhàm chán ngồi trên sô pha.

Được rồi, tại sao anh trai của mình lại để lại thứ gì đó cho cô ấy chứ?

Chẳng lẽ là anh trai của cô đã sớm biết được mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới làm như vậy?

Tô Lam kinh sợ, bị suy nghĩ táo bạo này của mình làm cho giật mình Cô vội vàng lắc lắc đầu, muốn chuyển hướng sự chú ý của mình. Trong lúc cảm thấy nhàm chán, cô liền đứng dậy đi lang thang trong phòng khách.

Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, cánh cửa nhỏ được bao quanh bởi cầu thang đã thu hút sự chú ý của cô.

Thông qua khe cửa, cô dường như có thể nhìn thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Sự tò mò mạnh mẽ đã thu hút cô từ từ đi qua.

Thật ra thì Tô Lam cũng biết, tùy ý chạy loạn trong nhà người khác là không tốt lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK