Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3776

Nói đến đây anh trực tiếp nắm tay Tô Lam hướng phía máy bay bên kia đi tới. Tô Lam bị lôi lôi kéo kéo rất nhanh liền đi tới gần bên máy bay.

Cuối cùng lại bị Quan Triều Viễn nắm tay kéo đến cửa lên máy bay, cô thấy có chút sai sai dừng bước: “Máy bay lập tức cất cánh rồi, chúng ta bây giờ đi lên làm gì vậy?”

“Không phải nói muốn tiễn anh trai của em sao? Anh không lên chỗ đó thì thế nào lại tính là tiễn rồi được.”

Quan Triều Viễn căn bản không coi lời của Tô Lam là chuyện gì to tát, trực tiếp nắm tay cô bước lên máy bay.

Tô Duy Nam đã ngồi xuống liếc mắt liền thấy được mặt mũi Tô Lam mơ hồ đi theo sau lưng Quan Triều Viễn kia. Anh ta nhíu mày, mười phần không vui quét mắt nhìn anh một cái “Đến trễ năm phút”

Quan Triều Viễn không có trả lời vấn đề của anh ta, mà trực tiếp tìm vị trí đối diện anh ta ngồi xuống, thuận tay nhấn Tô Lam vào chỗ ngồi bên cạnh.

Tô Duy Nam một bên ưu nhã uống rượu đỏ, một bên uể oải nhìn anh: “Đây là dự định làm gì tiếp?”

Quan Triều Viễn khom lưng thay Tô Lam thắt dây an toàn lại, sau đó nhìn quét qua Thomas một chút: “Có thế bay lên rồi”

“OK”“

Cửa cabin rất nhanh liền bị đóng lại, cả người Tô Lam trong nháy mắt kinh ngạc.

đến ngây người, thẳng đến máy bay cất cánh bình ổn vô cùng, cô mới hồi phục tỉnh thần lại: “Không đúng, không phải nói chúng ta là đến để tiễn người sao? Làm sao… Làm sao trực tiếp tiên đến trên máy bay vậy chứ?”

Tô Duy Nam hai tay cùng đặt ở trên căm, mười phần nghiền ngẫm mà nhìn xem Quan Triều Viễn: “Chuyện này lại là thế nào đây?”

Quan Triều Viễn ngược lại yên tâm thoải mái: “Đi chùa máy bay, nếu như anh đã xài chùa sân bay của tôi, tôi liền đi chùa máy bay của anh, như vậy mọi người mới xem như hòa nhau”

Trong đầu Tô Lam tận đến giờ phút này vẫn là trống rỗng, cô trợn mắt há mồm nhìn qua Quan Triều Viễn: “Ông xã, chúng ta cũng cùng đi nước M sao?

“Hiện tại hối hận cũng không kịp nữa rồi”

“Không phải không phải, em chỉ là thấy đây cũng quá đột nhiên, em cái gì cũng không mang, thẻ căn cước của em, hộ chiếu, còn có quần áo của em nữa ..”

Cô còn chưa nói xong, liền trực tiếp bị Quan Triều Viễn cắt đứt: “Thẻ căn cước và hộ chiếu nơi này của anh mà, còn những thứ khác đến bên kia rồi mua cũng được”

“Thế nhưng… Trời ạ, hai đứa bé còn đang ở nhà trẻ đó!”

Tô Lam vô cùng hoảng sợ lấy lại tinh thần Cũng chính là ở thời điểm này, từ cabin đẳng sau truyền đến một tràng tiếng bước chân: “Cha, mẹ, đẳng sau cabin thật là rộng lớn nha! Hơn nữa còn có thật nhiều thật nhiều đồ chơi đó”

Tô Lam quay đầu nhìn sang, phát hiện Tô.

Mỹ Chỉ đang khoa tay múa chân hướng phía bên mình đi tới.

Tô Duy Hưng đi theo ở phía sau, ghét bỏ ghê gớm: “Thế nào, có nhiều đồ chơi mới như vậy, chứng sợ hãi không gian kín đều biến mất rồi sao?”

Tô Lam nhìn hai đứa bé đang nhảy nhót tưng bừng, cho dù hiện tại đã ngồi lên máy bay thì vẫn không thể tin được sự thật này.

Trước đó là ai thái độ kiên quyết, chết sống đều không cho mình đi? Mà sau khi mình rốt cục thỏa hiệp, anh vậy mà chủ động mang theo mình lên máy bay?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK