Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2114

Nhan Thế Khải cũng vô cùng xấu hổ đứng dậy, ho khan một hồi.

Hai người nhao nhao quay đầu nhìn về phía cửa.

Lần này nhìn, Nhan Thế Khải ngây ngẩn cả người, Tô Lam càng giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, không nhúc nhích được.

Tại sao… Quan Triều Viễn lại đi cùng Tô Bích Xuân chứ?

Hơn nữa lại còn nhìn thấy một cảnh vừa rồi?

Sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn thịt người của Quan Triều Viễn, Tô Lam đột nhiên muốn tìm một khe hở chui vào.

“Xin chào, hai vị… là ai vậy?” Nhan Thế Khải vội vàng nghiêm mặt, thể hiện thái độ chuyên nghiệp.

Tô Bích Xuân nhìn Quan Triều Viễn một cái.

Thật ra cô ta có chút sợ anh, cho nên không dám tự mình kéo anh ra.

Nhưng vừa rồi, Tô Lam sắp hôn một người đàn ông khác, cảnh này còn bị Quan Triều Viễn nhìn thấy nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân đành phải kéo cánh tay Quan Triều Viễn.

Mà lần này, Quan Triều Viễn dĩ nhiên không đẩy cô ta ra!

Tô Bích Xuân càng thêm cô ta hếch cằm lên: “Chúng tôi tới đây, chẳng lẽ là đến để xem hai vị bác sĩ ân ân ái ái sao?”

“Khụ khụ!” Nhan Thế Khải ho khan hai tiếng.

Tô Lam nhìn thấy Tô Bích Xuân nắm lấy tay Quan Triều Viễn, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút nhức mắt.

Thật như vậy!

Cả thành phố Ninh Lâm đều biết bọn họ mới là p.

Cô ta và Quan Triều Viễn đến khoa nam, còn có thể làm gì nữa?

Bọn họ hẳn là không thể chờ đợi muốn sống chung rồi, cho nên mới tới nơi này.

Đột nhiên, Tô Lam cảm thấy lương tâm cần rứt cảm thấy mình vừa rồi có chút nực cười…

Cô và Quan Triều Viễn ngoại trừ giấy chứng nhận kết hôn ra, không có quan hệ gì nữa cả, cho dù vừa rồi đàn anh thật sự hôn cô, Quan Triều Viễn cũng không có tư cách quản.

“Đàn anh, anh cứ làm việc của mình đi, em không làm phiền anh nữa”

Tô Lam có chút muốn chạy trốn.

Chỉ có điều, khi cô đi đến cửa, đột nhiên bị người ta giữ tay lại Cô quay đầu lại, liền thấy Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm vào mình: “Bác sĩ Tô, đây là định qua cầu rút ván sao?” Tô Lam nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”

“Sáng hôm qua bác sĩ Tô đã thề với tôi, nhất định sẽ làm cho tôi vui vẻ. Sao, nhanh như vậy liền mất trí nhớ rồi?”

Tô Lam chỉ cảm thấy đỉnh đầu như: sắp bốc khói.

Cô liếc nhìn Tô Bích Xuân Và Nhan Thế Khải một cái, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của bọn họ.

“Tôi… tôi là bác sĩ tâm lý, còn đây này là khoa nam!” Tô Lam sợ anh lại nói ra những lời kinh động lòng người, nên chuẩn bị bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK