Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1712

Lê Thấm Thấm đóng nắp đàn lại: “Sao đột nhiên anh lại về đây?”

“Tôi chuẩn bị nghỉ một thời gian.”

Mục Nhiễm Tranh chợt phát hiện cô gái có xuất thân như Lê Thấm Thấm chắc phải học các lớp nghệ thuật từ khi còn nhỏ, hẳn là cô không giống như những gì mọi người thấy.

“Ồ, vậy à, tôi đi tắm đây, anh làm việc của anh đi.” Lê Thấm Thấm đứng dậy đi vào phòng tắm.

Đúng lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Mục Nhiễm Tranh không nghĩ nhiều, thầm nghĩ chắc là chuyển phát nhanh nên anh đi xuống lầu, khi nhìn thấy Phương Đoá qua mắt mèo, anh cực kỳ hoảng hốt!

Trong lúc hoảng loạn, Mục Nhiễm Tranh chạy lên lầu, lao thẳng vào phòng tắm.

“A…”

“Tôi đang tắm sao anh lại xông vào? Tên xấu xa!”

Mục Nhiễm Tranh vội vàng bịt mắt lại: “Bạn gái tôi đến rồi, cô mau trốn đi!”

“Hả? Nhưng tôi…”

Lê Thấm Thấm đã cởi quần áo, bắt đầu tắm.

“Nhanh lên, không kịp nữa rồi!” Mục Nhiễm Tranh lấy khăn tắm quấn quanh người Lê Thấm Thấm rồi kéo cô ra ngoài!

“Ít nhất anh cũng để tôi mặc quần áo đã chứ!”

“Không kịp, không kịp nữa rồi!” Mục Nhiễm Tranh nhìn quanh phòng: “Trốn ở đâu bây giờ?”

Mục Nhiễm Tranh đột nhiên nhìn thấy tủ quần áo của mình: “Mau vào tủ đi!”

“Anh nhìn tôi mà bảo tôi trốn trong tủ á? Tủ này làm sao…”

“Đừng nhiều lời, mau vào đi!” Mục Nhiễm Tranh kéo tay Lê Thấm Thấm, mở cửa tủ rồi đẩy cô vào.

“Đừng phát ra tiếng động!” Mục Nhiễm Tranh dặn dò xong thì vội vàng xuống lầu, chuông cửa vẫn vang lên dồn dập.

“Tới rồi!” Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng đáp lại rồi mở cửa: “Phương Đoá, sao cô lại tới đây?”

Dù sao cũng là Ảnh đế, muốn diễn thì anh vẫn diễn được!

“Tôi còn tưởng anh không ở nhà, đang định đi về.” Phương Đoá xách túi, vẫn là dáng vẻ của một cô gái giỏi giang, con nhà quyền quý.

“Vừa nãy ở trên lầu tôi đeo tai nghe nghe nhạc nên không nghe thấy tiếng chuông, cô tới thì nên báo trước với tôi một tiếng.”

“Tôi muốn cho anh một bất ngờ. Anh định để tôi cứ đứng ở ngoài thế này à?”

“Ồ ồ, mau vào đi, nhà tôi khá bừa bộn.” Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới nhớ ra mình chỉ lo giấu Lê Thấm Thấm mà quên mất nhà mình vẫn bừa như chuồng lợn.

Phương Đoá quan sát ngôi nhà, trên môi vẫn nở nụ cười rất lịch sự.

“Nhà anh đúng là rất bừa.”

“Tôi không hay sống ở đây, cho dù về thì cũng là buổi tối nên không dọn.” Mục Nhiễm Tranh hơi ngượng ngùng gãi đầu, anh biết Phương Đoá là một người phụ nữ có yêu cầu rất nghiêm khắc trong phương diện cuộc sống.

“Độ sạch sẽ của ngôi nhà sẽ ảnh hưởng đến tư duy và trạng thái của một người. Tôi đề nghị anh nên thuê người làm theo giờ tới dọn dẹp nhà cửa giúp anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK