Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 594

“Cô ấy muốn sinh con, lẽ nào cô ấy không biết…”

“Ừ, cô ấy không biết thân phận của A Viễn, A Viễn không nói với cô ấy, cô cũng đừng nói, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, để bọn họ tự giải quyết đi.”

“Nhưng chắc trong lòng A Viễn cũng hiểu rõ, anh không thể sinh con, cho dù là có thể khiến người khác có thai, nhưng đứa trẻ đó sinh ra, cũng không biết là sinh vật gì!”

Vốn bản thân Quan Triều Viễn đã là một thể kết hợp bị phong ấn, đời sau của anh và loài người càng khó mà tưởng tượng được.

Vì không có tiền lệ, ai cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế, tuyệt đối không thể sinh con.

“A Viễn nói, chờ tới khi tình cảm của bọn họ tốt hơn một chút, có thể khuyên Tô Lam không sinh con, cậu ấy ngây thơ quá rồi, tôi không khuyên được.”

Tiêu Mạch Nhiên nghẹn lời.

“Tôi nói với cô những thứ này, cô đừng có nói với Tô Lam”

Tiêu Mạch Nhiên gật đầu.

“Anh yên tâm đi, tôi không hèn hạ đến thế”

Dạ Bân cười an ủi.

“Mạch Nhiên, cô là một cô gái tốt, thật ra không ở bên A Viễn cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt, dù sao cậu ấy không giống với chúng ta.”.

Tiêu Mạch Nhiên nhìn chiếc vòng mã não đỏ, không khỏi xuất thần.

“Cô nghĩ thoáng ra một chút, từ từ quên cậu ấy đi, sống cuộc sống thuộc về chính cô. Còn về cậu ấy và Tô Lam, tùy bọn họ đi”.

Những gì Da Bạn có thể nói cũng chỉ có như vậy.

“Được rồi, không nói nữa, chúng ta uống rượu đi.” Tiêu Mạch Nhiên lại cầm cốc rượu lên một lần nữa.

Lần này Dạ Bân không khuyến cô ta nữa, mà uống cùng cô ta.

Không lâu sau, Tiêu Mạch Nhiên không uống nổi nữa, nằm bò xuống sofa.

Trong lòng Dạ Bản cũng rất khó chịu, anh không chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Mạch Nhiên.

Vì thế cầm điện thoại lên, gọi cho Quan Triều Viễn .

“Alo” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói buồn bực của Quan Triều Viễn , giờ này đại khái anh phải gọi cho Tô Lam rồi.

“Hiện giờ cậu lập tức đến Miro Sunshine một chuyến!”

“Không đi, không có thời gian!”

“Giờ cậu đang làm gì, không có thời gian?” Dạ Bản cực kỳ không hiểu.

Thời gian ngủ của người đàn ông này luôn ngắn hơn người bình thường, anh ngủ ít đi vài tiếng cũng chả làm sao.

“Tôi còn phải video call với Tô Lam nữa”

“Tô Lam, Tô Lam! Ngoài cô ấy ra cậu còn biết ai nữa không?”

Dạ Bân gầm lên.

Thật ra anh rất thương Tiêu Mạch Nhiên, dù sao những gì mà Tiêu Mạch Nhiên làm vì Quan Triều Viễn , anh cũng thấy hết.

“Không biết” Quan Triều Viễn trả lời dứt khoát.

Dạ Bân đùng đùng lửa giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK