Chương 622
Là thẻ game của “Kiếm thánh”!
“Kiếm thánh” là trò chơi của Dark Region, gần đây cực kỳ thịnh hành, trong đó có một đạo cụ đỉnh cấp, không phải bỏ tiền là có thể mua được, mỗi lần đều cần đặt trước, sau khi đặt xong còn phải tranh giành, anh cũng đã tranh mười mấy lần rồi, vẫn không tranh được.
Thẻ game này, chính là tấm thẻ mà anh muốn mua!
Được rồi, coi như lần này mất không công.
Khu Rainbow.
Tô Lam tự mình vào bếp, đã làm xong một bữa tối thịnh soạn, chỉ chờ Quan Triều Viễn về nhà.
Quan Triều Viễn lại về rất đúng giờ, hai người ngồi vào bàn ăn cơm.
Tô Lam gắp một miếng cá, đặt vào trong bát Quan Triều Viễn .
“Anh ăn thử món cá này xem, đặc biệt nấu cho anh đấy, đây là cá biển, rất giàu protein, thịt cá cực kỳ béo”
Quan Triều Viễn không chút do dự, bỏ miếng cá Tô Lam gắp cho vào trong miệng.
“Đây là thịt cá tráng dương sao?”
Tô Lam lập tức đỏ bừng mặt.
“Nói linh tinh gì thế?”
“Không muốn nói, tối qua phấn đấu cả một đêm, em cũng không nói nấu cho tôi bát canh bồi bổ.”
Dì Phương và Lê Hoa đều bật cười.
Tô Lam càng thêm ngại ngùng.
“Ở đây còn có người đấy, anh đừng nói linh tinh! Đồ ăn cũng không chọn được họng anh!”
“Đúng là không chặn được!” Nói rồi Quan Triều Viễn khoác vai Tô Lam, hôn lên mặt cô một cái.
“Trời ơi, ăn cơm thì ăn cơm đi, khiến mặt tôi dính dầu rồi!”
“Làm gì thế? Em còn chê tôi? Tôi còn không chê em, em còn chê tôi?”
Đồ ăn cô gặp cho anh anh đều đã ăn, nếu là người khác thì anh đã vứt đi sớm rồi, không lật bàn lên đã là tốt rồi!
Dì Phương và Lê Hoa đi ra khỏi phòng ăn.
“Tình cảm giữa ông chủ và phu nhân càng ngày càng tốt.”
“Đúng thể dì Phương, tôi nhìn thấy mà cũng muốn yêu đương!”
“Anh không xấu hổ à?”
Trong phòng ăn, Tô Lam và Quan Triều Viễn vẫn đang trêu chọc nhau.
“Trời ơi, anh đừng làm loạn nữa, mau ăn cơm tử tế đi, tối qua còn chưa ngán sao?”
“Không ngán được! Cả đời này cũng không ngán!”
Tô Lam che miệng cười, người đàn ông này nói chuyện luôn không che đậy chút nào.
“Hôm nay dì Phương còn mua cá chình, ngày mai tôi làm cơm cá chình cho anh, đưa tới công ty cho anh nhả?”
“Cơm cá chình à? Là cơm cá chình em ý, còn ăn cơm gì chứ?”
Quan Triều Viễn mang theo ẩn ý liếc nhìn Tô Lam. “Có ý gì?”
Nhất thời Tô Lam không hiểu.